Chiếu Dã tạm thời không làm chuyện đó.
Anh thầm nhủ: Đây là ngày đầu tiên vợ đến nhà mình, không thể dọa cô ấy sợ chạy mất.
Ban đêm, Di Di và Chiếu Dã nằm chen chúc trên giường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu, cái giường này là giường gỗ cũ nát bị dân làng vứt bỏ cạnh núi, vừa nhỏ vừa cứng. Sau khi vác về đây, Chiếu Dã đã sửa chữa, rửa sạch rồi mang đi phơi nắng, cải tạo nó thành giường mới.
Mười mấy năm trôi qua, nó lại trở thành một chiếc giường đã có tuổi, ít được sửa chữa.
"Hay là anh xuống nằm dưới đất đi?" Cả hai đều phải nghiêng người mới có thể bảo đảm mình không bị ngã xuống. Di Di bị Chiếu Dã ôm chặt trong lòng như đeo gông cùm xiềng xích, cô hơi khó thở.
"Vợ à, em nhẫn tâm quá." Chiếu Dã hôn lên gáy cô.
Chuẩn bị làm ít chuyện vô liêm sỉ.
Tay tùy ý lướt trong bóng tối, chạm vào mông Di Di, anh thầm cười một nụ cười đen tối đầy mê say.
Chỉ trong giây phút tiếp theo, thịt mềm nơi lòng bàn tay đã biến thành một nhúm lông tơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người trong lòng biến mất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một chú thỏ trắng nhảy đến bên gối đầu, tự túm chăn nằm xuống, réc một tiếng như đang nói: Giờ không bị chen chúc nữa rồi.
Chiếu Dã khóc than, lặp lại câu nói vừa rồi: "Vợ à, em nhẫn tâm quá thể."
Đêm đông lạnh lẽo, lửa dục khó tiêu.
Chiếu Dã tự làm mình bình tĩnh lại, anh xoay người, ấy thế mà chú thỏ nhỏ đã say ngủ.
Nhưng lều của anh còn chưa được hạ thấp, sao cô có thể ngủ ngon lành như thế chứ?
Lòng Chiếu Dã căm giận vì bất công.
Căm giận vì bất công, ai đó bắt đầu muốn gây sự.
Ánh trăng màu bạc xuyên qua ô cửa sổ nhỏ trên nóc nhà, chiếu lên bộ lông nhẹ hơn tuyết, mềm hơn bông của chú thỏ nhỏ.
Chiếu Dã lặng lẽ sờ mó, thịt múp míp, lông xù xì, xúc cảm khá đã ghiền. Anh nắm chiếc đuôi thỏ tròn tròn, lỗ tai thỏ ta giật nhẹ nhưng không tỉnh ngủ.
Chiếu Dã can đảm nắm lưng thỏ ta, để cô nằm ngửa trên tay anh trong tư thế chổng vó.
Anh lẳng lặng nhìn chăm chú, không khỏi cảm thán sao cô nhỏ xíu như vậy. Trông cô hệt như thú nhồi bông vậy, người đẹp vừa đáng yêu, chỉ một bàn tay anh cũng có thể làm giường cho cô.
Chiếu Dã bóp mông thỏ nhỏ, nó mềm như bánh pudding, ấn xuống còn có thể nảy lên đàn hồi.
Anh đẩy lớp lông trắng ra, một vùng đất thịt hồng nhất to bằng móng tay cái xuất hiện, phần ở giữa hơi lõm xuống.
Nhỏ quá...
Chiếu Dã nín thở, cẩn thận quan sát.
Một suy nghĩ nảy lên trong đầu, nhưng sau khi đưa ngón tay ra so sánh, anh lập tức bỏ qua suy nghĩ này.
Không được, ngón út còn khó mà làm được...
Chú thỏ trong lòng bàn tay nhích người, dụi vào tay anh làm anh thấy ngưa ngứa, rồi cô tìm được một vị trí càng thoải mái hơn.
Chiếu Dã nâng chú thỏ nhỏ, ngắm thế nào cũng thấy thích.
Anh lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng day ở cửa động màu hồng nhạt. Nơi đó quá nhỏ nên anh không dám dùng sức, sợ chỉ hơi dùng sức sẽ làm rách nơi đó.
Trong cơn mơ, chú thỏ nhỏ nhạy cảm vểnh tai lên, Chiếu Dã cảm thấy thích thú, biến ra đuôi sói, dùng phần đuôi nhọn gãi bộ phận sinh dục nhỏ như lỗ kim của thỏ ta.
Chú thỏ nhỏ khẽ rên một tiếng trầm thấp, chân thỏ đong đưa trong không khí.
Chiếu Dã im lặng nở nụ cười. Anh thả thỏ xuống, dịu dàng hôn tai cô.
-
Sáng sớm hôm sau, Di Di mở mắt, người mướt mồ hôi.
Thế mà cô lại mơ mộng xuân một đêm...
Xấu hổ đứng dậy rửa mặt, cô ra cửa tìm Chiếu Dã.
Chiếu Dã ôm hai bó củi khô về nhà, vứt bên cạnh cửa. Thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Di Di, anh hỏi: "Sao thế?"
"Em muốn tắm rửa." Di Di khó có thể chịu được cảm giác quần áo dính nhớp vào