Nói tới nói lui, Vương Cẩm Tài vẫn bị bắt "bay" trên trời một nén nhang mới hạ xuống đất, lại còn đáp thẳng xuống sân sau của một tòa nhà lớn.
Tòa nhà này có rất nhiều phòng đan xen vào nhau, rường cột chạm trổ, nguy nga rộng lớn, nhìn là biết chủ nhân rất giàu có. Nhưng sáng sớm chưa có ai ngoại trừ mấy người quét rác canh cổng, thấy Tô Thảo Nhi cũng chẳng phản ứng gì, ai nấy đều u ám đầy tử khí.
"Ngươi không nhầm đấy chứ," Vương Cẩm Tài khiếp đảm nói, "Nơi này hình như đâu có phát đồ ăn?"
"Ai nói không phát, đi theo ta."
Gật đầu với mấy người quét rác canh cổng xem như chào hỏi, Tô Thảo Nhi quen cửa quen nẻo dẫn Vương Cẩm Tài vào bếp. Đầu bếp đang bận rộn thấy Tô Thảo Nhi cũng không lên tiếng mà chỉ yên lặng đưa tới hai đôi đũa.
"Có thể ăn thật sao?" Vương Cẩm Tài cầm lấy đũa Tô Thảo Nhi đưa cho y, nhìn điểm tâm bày đầy bàn líu lưỡi hỏi, "Ngươi và người ở đây có quan hệ thế nào, kỳ quái thật đấy, lỡ ăn xong họ đòi chúng ta trả tiền thì sao?"
Tô Thảo Nhi vẫn chưa trả lời thì đầu bếp đã kêu thảm một tiếng, hình như cắt trúng vào tay.
"Không đâu," Tô Thảo Nhi cười híp mắt gắp xíu mại vào miệng, "Trong vòng nửa canh giờ cứ yên tâm mà ăn."
Còn có thời hạn nữa cơ à? Thấy Tô Thảo Nhi ăn ngon lành như vậy, Vương Cẩm Tài cũng mạnh dạn ăn như lốc cuốn.
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh.
"Phải về rồi đúng không?" Vương Cẩm Tài muốn nghỉ một lát rồi hãy đi, ăn nhiều quá nên bụng y căng cứng.
"Không cần đâu," Tô Thảo Nhi cũng đã ăn không ít, "Có người sắp dậy rồi, sau này chúng ta sẽ ở đây."
"A?" Vương Cẩm Tài vừa mừng vừa sợ, "Ở đây? Có thể ở đây được sao?"
"Được chứ."
"Không —— thể —— được!" Đột nhiên một tiếng hét chói lói vang lên át đi giọng Tô Thảo Nhi, chấn động đến nỗi bụi trên xà nhà rơi xuống lả tả.
"Tuyệt đối không thể!" Một nam tử có mái tóc đen dài quấn lộn xộn, đôi mắt đen sâu thẳm nhưng tiếc là chưa lau sạch ghèn, hoa phục màu xanh nhạt nhìn rất trang nhã nhưng nếu không đeo đai lưng đỏ chót thì càng đẹp hơn, rống to đá văng cửa gỗ rồi xông vào thở hồng hộc, "Tô Thảo Nhi sao ngươi lại về đây! Chết tiệt! Phủ mật thám đại nội của ta đâu phải nơi để ngươi tự tiện xông vào!"
"Nhớ ngươi mà," Tô Thảo Nhi bẻ đôi cái bánh quế cuối cùng, mình ăn một nửa rồi nhét nửa còn lại vào miệng Vương Cẩm Tài, "Nhớ ngươi ta mới đến chứ."
"Á đừng!" Nam tử áo xanh hét lên thảm thiết, "Bánh quế của ta!"
"Đồ ngọt quá ta ăn hết dùm ngươi còn không tốt sao?" Tô Thảo Nhi thờ ơ vỗ vai hắn, "Nửa năm không gặp ngươi lại béo lên rồi đó Linh Linh Phúc."
Vương Cẩm Tài ngồi trong chính sảnh của phủ mật thám đại nội, Tô Thảo Nhi ngồi cạnh y, còn người tên Linh Linh Phúc kia thì đang đứng trên một vật có hình thù kỳ quái.
Khác với hình tượng lôi thôi lếch thếch lúc mới ngủ dậy, giờ Linh Linh Phúc đã gọn gàng sạch sẽ hơn nhiều, tóc tai chỉnh tề khuôn mặt trắng nõn, y phục thanh lịch tìm không ra khuyết điểm gì, nhưng Vương Cẩm Tài vẫn thấy hắn hết sức chướng mắt. Cảm giác này chẳng có nguyên nhân gì cả mà xuất phát từ nội tâm và bản năng, là sự căm thù bẩm sinh của người gầy đối với người mập! Vương Cẩm Tài siết chặt nắm đấm, không giận tự uy.
Nhưng chẳng ai đoái hoài đến y cả.
"Hưm hưm, ngươi nói bậy, ta đâu có béo lên!" Linh Linh Phúc cười đắc ý rồi chỉ vào vật hình vuông dưới chân hắn, "Đây là phát minh mới nhất của ta, máy đo trọng lượng cơ thể, chính xác đến hai đơn vị, tuyệt đối không có sai sót!"
"Vậy à? Để ta xem nào."
Nói xong Tô Thảo Nhi đạp lên một cước, cây kim chỉ số trong khay lập tức văng ra.
Dẫm hay lắm! Trong lòng Vương Cẩm Tài vỗ tay vang dội.
"Aaaaa ——!" Thấy tâm huyết của mình bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, Linh Linh Phúc bi phẫn lấy từ trong tay áo ra hai cái đĩa lớn có vẻ là vũ khí của hắn, "Tô Thảo Nhi! Ngươi tới tìm ta đánh nhau đúng không!"
"Lưỡi duỗi thẳng ra đi, đừng mãi nói tiếng nước ngoài như vậy." Tô Thảo Nhi khinh bỉ nhìn hắn, "Ngươi đánh thắng được ta sao? Lâu