"Sao nơi này nhiều phòng như vậy mà chúng ta vẫn phải ở chung một gian?"
Sau khi người hầu dẫn đường rời đi, Vương Cẩm Tài quay sang hỏi Tô Thảo Nhi. Cả ngày nay Tô Thảo Nhi và cái người tên Linh Linh Phúc kia đều "bàn đại kế" không đoái hoài gì tới y. Trái lại buổi tối ăn cơm mọi sự chú ý đều đổ dồn vào y, Linh Linh Phúc thấy y ăn cơm thì kinh ngạc làm rơi cả đũa, luôn miệng hỏi y sao ăn nhiều thế mà không mập. Kết quả Tô Thảo Nhi hừ lạnh một tiếng nói đây là thể trạng bẩm sinh ngươi có ghen tị cũng không được, Linh Linh Phúc lại tức giận lôi ra hai cái mâm to muốn đánh nhau.
"Vì tên kia keo kiệt chứ sao." Tô Thảo Nhi đáp không chút do dự.
Cùng là quỷ keo kiệt nên Vương Cẩm Tài rất thấu hiểu. Nhưng trời xui đất khiến thế nào y lại hỏi thêm một câu, "Chẳng phải các ngươi là bạn bè lâu năm rất thân nhau à?"
"Làm sao," Tô Thảo Nhi mỉm cười hỏi lại, "Ngươi ghen hả?"
Vương Cẩm Tài lập tức khựng lại, đúng nha, y quan tâm chuyện này làm gì, mắc mớ gì tới y? Nói ghen là không thể nào, hai tên nam nhân thì ghen cái gì, à đúng rồi, bạc, nhất định là y quan tâm đến bạc thôi!
"Ghen quỷ á, nếu bạc của ta không đòi lại được......" Vương Cẩm Tài hung thần ác sát làm động tác cắt cổ, "Biết chưa?"
"Biết cái gì?" Tô Thảo Nhi đặt hai tay lên cổ rồi nhún nhảy, "Ngươi định múa kiểu Tây Vực cho ta xem à?"
"Hả?" Vương Cẩm Tài chưa từng thấy động tác này, cảm thấy Tô Thảo Nhi xoay thật đẹp nên buột miệng hỏi: "Đây là kiểu múa gì vậy?"
"Kiểu Tây Vực......" Tô Thảo Nhi nghĩ ngợi rồi nói, "Thoát y vũ, vừa nhảy vừa cởi quần áo, muốn ta nhảy cho ngươi xem không?"
Vừa muốn xem lại vừa không muốn xem, khuôn mặt Vương Cẩm Tài tự dưng nóng rực, thật mâu thuẫn! Muốn xem lại không muốn xem, không muốn xem lại muốn xem, xem hay không xem, không xem hay là xem?
"Ta, ta...... Không còn sớm nữa, ta đi ngủ đây."
Xem cái gì chứ! Lý trí chiếm thế thượng phong quát lớn Vương Cẩm Tài, bạc mới là quan trọng nhất, mấy ngày nữa là có thể cầm được bạc rồi!
Nhưng trời không chiều lòng người, mấy ngày sau trong phủ mật thám đại nội một động tĩnh nhỏ cũng chẳng có.
"Không phải ngươi tính sai rồi đấy chứ?" Linh Linh Phúc hậm hực đến tìm Tô Thảo Nhi phàn nàn, "Mấy ngày nay ta ngày đêm đề phòng ôm cây đợi thỏ, kết quả một cái lông thỏ cũng không thấy!"
"Đó là do mắt ngươi quá kém thôi, đề nghị rửa sạch đi." Tô Thảo Nhi cũng rất bực bội, Vương Cẩm Tài nửa đêm nằm mơ chảy máu mũi, chẳng biết có phải vì lặn lội đường xa lâu ngày nên hại thân không nữa.
"Vậy giáo chủ Ma giáo kia có đến không!" Linh Linh Phúc nhàm chán lấy ra nam châm lưỡng cực âm dương của hắn gõ gõ, "Hay là ta gửi thiệp mời y tới đây cho xong!"
"Bẩm báo ——"
Thị vệ giữ cổng đi vào hành lễ nói, "Ngoài cửa có kẻ tự xưng là giáo chủ Ma giáo đến cầu kiến ạ."
"Ối!"
Bất cẩn trượt tay làm nam châm rơi trúng mũi chân, Linh Linh Phúc kêu oai oái, "Tới thật rồi sao? Ta đặt nhiều bẫy như vậy mà y lại đi cửa chính ư?!"
"Y đến một mình à?" Tô Thảo Nhi hỏi.
"Không phải, còn có một tùy tùng cao lớn nữa."
Thế thì không sai rồi, chắc hẳn là Diệp Ẩn Giang và Tề Kình. Nhưng mọi khi bọn hắn luôn thích cướp đoạt, sao tự dưng lại đường đường chính chính tới tận cửa? Tô Thảo Nhi nháy mắt với Linh Linh Phúc, hai người đều âm thầm chuẩn bị kỹ càng.
"Cho bọn hắn vào."
Một lát sau, Diệp Ẩn Giang toàn thân áo trắng dẫn theo Tề Kình đi vào, thấy Tô Thảo Nhi thì cả hai đều giật mình.
"Không cần cảm thán oan gia ngõ hẹp, ta cố ý tới tìm các ngươi đấy." Không đợi Linh Linh Phúc mở miệng, Tô Thảo Nhi đi thẳng vào vấn đề trước, "Cướp bóc phóng hỏa, đây chính là tác phong của Ma giáo sao? Ngày đó cháy nhà đừng tưởng che mặt thì ta không nhận ra các ngươi, bát của ta đâu?"
"Không sai, là ta thì sao." Trên mặt Diệp Ẩn Giang chẳng có vẻ gì là xấu hổ, "Trong bát kia có bí kíp Thiên Ngoại Phi Tiên, thiên hạ đều biết đó là tuyệt kỹ của Diệp gia ta, ta chỉ tới lấy lại thứ thuộc về mình thôi. Hai bí kíp còn lại ta không thèm đâu, trả lại cho ngươi này!"
Nói xong Diệp Ẩn Giang xoay cổ tay một cái, hai miếng sắt bay vút ra, Tô Thảo Nhi đưa tay chụp lấy, nhìn lướt qua rồi đưa cho Linh Linh Phúc. Mấy miếng sắt này trước kia Tô Thảo Nhi cũng chưa thấy tận mắt, thật hay giả chỉ có con trai người đúc mới nhìn ra được.
"Là thật đấy." Linh Linh Phúc kiểm tra cẩn thận rồi gật đầu, "Nhưng khắp thiên hạ đều là đất của vua, Thiên Ngoại Phi Tiên đã về tay Hoàng tộc thì sao có thể xem là vật của Diệp gia ngươi được nữa?"
"......"
Diệp Ẩn Giang sầm mặt không đáp mà chỉ lấy ra một hộp gấm nạm vàng khảm ngọc cực kỳ hoa lệ.
"Có nghe tiên đế từng ban cho phủ mật thám đại nội cử thế vô song một viên minh châu Nam Hải, nhưng sau khi tân hoàng kế