Nhưng cái hố này có ma lực vô hạn, dẫn dụ người ta nhảy vào, khiến cho cô rất muốn đồng ý, nhưng lại luôn cảm thấy như vậy quá dễ dàng cho người kia, trong lòng không cam lòng.
Cô suy nghĩ một chút, nhận lấy hộp quà của Triển Thanh Việt, thần bí nói: “ Em cũng chuẩn bị cho anh một món quà tình nhân, nửa giờ sau mang đến phòng anh ".
Triển Thanh Việt mỉm cười: “ Tôi rất mong chờ ".
Ninh Thu Thu ôm hộp quà trở về phòng, lúc này Triển Thanh Việt thật sự không hãm hại cô, món quà trong hộp, phía trên được phủ một lớp hoa hồng xanh da trời, phía dưới là chocolate và một chiếc khăn lụa phiên bản giới hạn toàn thế giới.
Anh đã rút ra bài học lần trước, cuối cùng không tặng son môi nữa, sợ lại tặng cái màu xác chết gì nữa.
Nhưng mà, Ninh Thu Thu đoán Triển Thanh Việt chắc chắn không nghĩ ra món quà lãng mạn như thế, cũng không biết mời vị Khổng Minh nào bày mưu tính kế cho anh nữa.
Triển Thanh Việt trở về phòng tắm rửa xong, đã sắp 12 giờ đêm, anh ngồi trên ghế salon xoa bóp chân, chân của anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, ngày hôm nay bôn ba một ngày như vậy, bây giờ rảnh rỗi, hai cái chân đều đau như kim châm xát muối, ước chừng ngày mai không đi được rồi.
Anh đang mong đợi món quà của Ninh Thu Thu, lấy điện thoại ra, thấy Tinh Tinh gửi cho anh một tấm ảnh chụp màn hình, anh mở ra, lúc thấy nội dung thì nhất thời dở khóc dở cười.
Đó là ảnh chụp weibo, Ninh Thu Thu đăng tấm ảnh chụp với Diệu Diệu nhà bọn họ, kết quả không cần thận dính vào cái áo của anh, bị người hâm mộ nhanh mắt phát hiện ra, Ninh Thu Thu vậy mà lại trả lời... cha tôi?
Cha tôi con mẹ nó chứ, Triển Thanh Việt trong lúc nhất thời không biết nên tức hay nên cười, cha tôi... anh cảm thấy nếu thật sự tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ biến thành cha già mất.
Ninh Thu Thu giống như canh giờ sẵn, nửa giờ sau đúng giờ gõ cửa phòng anh, nhưng mà, Triển Thanh Việt không thấy quà đâu, chỉ thấy cô ôm một cái gối.
"... ".
Hay là quà chính là lại muốn anh nuôi bùa?
“ Em tới bán mình trả nợ ".
Ninh Thu Thu ném cái gối lên giường anh, khí phách nói.
Triển Thanh Việt: "... ".
Đây chính là... quà?
Hiển nhiên là vậy???
Ninh Thu Thu nói: “
Anh Triển chuẩn bị cả đêm cho tôi bao nhiêu? "
Triển Thanh Việt dở khóc dở cười: “ Thu Thu, đừng làm loạn ".
“ Em không làm loạn, không phải anh muốn em bán thân trả nợ sao, bây giờ em tới bán, anh lại không nhận? "
Thì ra còn đang tức giận hả, Triển Thanh Việt ngồi xuống ghế salon, kéo Ninh Thu Thu ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng Thu gia không ngồi, vẫn cố chấp đứng.
Anh bất đắc dĩ nói: “ Thu Thu, tôi chưa bao giờ theo đuổi con gái, cũng đã bị tách ra khỏi xã hội hai năm, cũng không quá hiểu rõ tính khí của con gái, dễ thiếu chỉ số cảm xúc, không biết bắt đầu từ đâu "
Anh cũng biết à?
“ Cho nên ", Triển Thanh Việt kéo tay cô, “ Cho tôi một cơ hội để cố gắng, chính thức theo đuổi em, có được không, Thu Thu? "
"... "
Đột nhiên ngay thẳng.
Quen biết lâu như vậy, Triển Thanh Việt rõ ràng thích chọc ghẹo cô, cho tới bây giờ chưa từng chính thức nói muốn theo đuổi cô như thế.
Triển Thanh Việt ngẩng đầu, ánh mắt mát lạnh mà nghiêm túc nhìn cô: “ Có thể không? “
Ninh Thu Thu rất muốn nói “ không thể ", nhưng cái đầu của cô lại không tự chủ được gật gật.
Quên đi, người đàn ông tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm.
“ Tôi sẽ cố gắng biểu hiện "
Triển Thanh Việt khẽ cười, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cách 12 giờ đêm còn có 3 phút, nói, “ Cô Ninh xinh đẹp, cuối ngày lễ tình nhân, tôi có thể tiêu hao trước một cái hôn không? "
Ninh Thu Thu được người ta móc tim móc phối mà thổ lộ như thế lại liên tưởng đến một màn cô anh dũng can đảm mà tới “ hiến thân ”, vốn là có chút quẫn bách.
Nhưng nghe được Triển Thanh Việt thân sĩ lại lưu manh như thế, tâm tình nhất thời trở nên vi diệu, thậm chí có chút thẹn quá hóa giận, hất tay của anh ra: “... Không được, cút ".
Triển Thanh Việt: "... "
Anh lại làm sai chỗ nào sao!
Tốc độ trở mặt của người phụ nữ này, thật sự có thể so sánh với lật sách.