Edit: Min
Phân phó cho thủ hạ đi xóa dấu vết mà hôm nay hai người tới đây, Tần Chinh mang theo cái đuôi nhỏ quay trở lại xe.
Quý Lam Xuyên vốn tưởng rằng đối phương sẽ mang mình về nhà chính, không nghĩ tới tài xế lại đưa bọn họ đến nhà hàng có phong cách Trung Quốc.
Tần Chinh hẳn là khách quen ở đây.
Hắn vừa mới vào cửa, liền có một người phục vụ mặc sườn xám tiến lên tiếp đón: "Tam gia đến rồi! Hôm nay cũng như vậy sao?"
Được một đại mỹ nữ đến gần như vậy, nam nhân này vẫn là bộ dáng lãnh đạm bất cận nhân tình.
Quý Lam Xuyên đang lén lút nhìn hoa văn trúc trên sườn xám nhạt kia, lại thấy Tần Chinh đột nhiên quay đầu, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Nói."
Đậu má! Làm ơn có thể cấp cho tôi một cái menu trước khi gọi món có được không?
Biết đối phương là người khuyết tật cấp ba về phương diện chiếu cố người, mặt Quý Lam Xuyên tỏ vẻ ngoan ngoãn: "Đều nghe Tam gia."
Khi Tần Chinh xoay người một bên, nữ phục vụ mới để ý đến phía sau hắn còn có một người khác.
Diện mạo thiếu niên sạch sẽ lại không nhạt nhẽo, giọng nói vừa êm tai vừa mềm mại.
Hoàn hồn sau sự kinh diễm ngắn ngủi, cô cảm thấy đối phương có chút quen mắt: "Vị khách này là.........."
Phải biết rằng, cô làm việc ở Thiên Nhiên Cư đã hai năm.
Nhưng chưa từng thấy Tần tam gia mang theo người khác bên người.
Nhớ tới thân phận "con dâu" của thiếu niên chưa được thừa nhận, Tần Chính cũng không muốn tự mình gây ra phiền phức không đáng có.
Hắn không nói gì, liếc mắt nhìn nữ nhân này một cái.
Mà người kia cũng thức thời, không dám hỏi tiếp nữa.
Nhã phòng trên tầng hai được trang trí theo phong cách cổ xưa, nó luôn dành riêng cho những vị khách quan trọng nhất.
Quản lý ở đây cũng mặc một chiếc sườn xám họa tiết cây trúc, cô dẫn hai người vào phòng.
Sau đó, mỉm cười đúng mực, nói: "Thật khéo, Tần thiếu hôm nay cũng tới Thiên Nhiên Cư."
So với nữ phục vụ trước đó, người quản lý này khoảng 30 tuổi, hiển nhiên càng đáng tin cậy hơn một ít.
Thái độ của cô cung kính lại không nịnh nọt, nhìn dáng vẻ hẳn là có vài phần giao tình với Tần Chinh.
Thấy thiếu niên lập tức ngồi thẳng, lỗ tai vểnh lên.
Tần Chính như đoán được điều gì, cố ý hỏi: "Nó đến một mình?"
"Đến cùng với tiểu thiếu gia Bạch gia."
Haiz!
Trong lòng Quý Lam Xuyên vô ngữ, không ngờ mình cùng cặp đôi kia lại có duyên đến vậy.
Lại màn diễn xuất "buồn bã", khẳng định đêm nay phải ăn ít đi rồi.
Thất thần mà nhìn chằm chằm cái bàn, tinh thần của thiếu niên rõ ràng sa sút đi xuống.
Nhìn con ngươi trong trẻo kia ảm đạm đi trông thấy, trong lòng Tần Chinh nổi lên một cỗ bất mãn không thể giải thích được: "Nếu là cùng bạn bè hội tụ, cũng đừng đi quấy rầy nó."
"Đem đồ ăn lên đi, như mọi khi là được."
Sau khi nghe được hai từ "bạn bè", thiếu niên đột nhiên nắm chặt tách trà.
Thậm chí còn không để ý đến đầu ngón tay của mình đã bị bỏng đỏ.
"Cậu làm cái gì?!"
Tần Chinh cảm thấy một mạt đỏ kia thật ngứa mắt.
Hắn không chút nghĩ ngợi mà đứng dậy nắm cổ tay đối phương.
Lực nắm quá lớn, thiếu niên bị đau, theo đó cũng buông tách trà ra.
"Đau."
Làn da dưới lòng bàn tay ấm áp, tinh xảo như ngọc bích tốt nhất.
Nghe thấy thiếu niên hít một hơi, Tần Chinh vốn ít khi tiếp xúc thân mật với người khác, theo bản năng buông tay ra.
Liếc mắt một cái, liền nhìn thấy vệt đỏ giống như bị ai véo ở trên cổ tay đối phương.
Trong tình cảnh này, ngay cả Tần tam gia vốn nổi tiếng mặt lạnh, cũng không tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.
"Không liên quan đến Tam gia, là thể chất của cháu có vấn đề." Cậu bất động thanh sắc mà đem tay giấu ở dưới bàn.
Thiếu niên vẫn là bộ dáng cục bông mềm mại, Tần Chinh nhìn đến buồn bực.
Rồi lại không biết mình đang buồn bực cái gì.
Biết là đối phương không có ác ý, Quý Lam Xuyên rất hào phóng mà diễn bộ kịch "tai nạn lao động".
Cậu đang cân nhắc làm sao để mấy vết đỏ trên cổ tay nhanh chóng biến mất.
Đột nhiên, có một thân ảnh cao lớn ngồi xuống bên cạnh mình.
"Xin lỗi."
Quý Lam Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu, cậu chưa bao giờ nghĩ tới Tần Chinh sẽ vì việc nhỏ này mà xin lỗi.
Cậu chỉ là người ngoài ở nhờ Tần gia.
Đối phương căn bản không cần phải khách sáo với cậu như vậy.
Thẳng đến khi nhìn thấy đáy mắt Tần Chinh khôi phục lại sự đông lạnh ngày xưa.
Quý Lam Xuyên mới ý thức được mình nhìn chằm chằm người ta một lúc lâu.
Cảm nhận được tay trái đau nhức, cậu chân thành mà lắc lắc đầu: "Thật sự là không có việc gì."
"Cháu biết Tam gia không muốn nhìn cháu làm việc ngu ngốc." Cúi đầu nhìn xuống mấy đầu ngón tay đỏ bừng, giọng thiếu niên có chút cô đơn, "Chỉ là A Hành nói..........."
Làm như cảm thấy khổ sở, cậu tạm dừng một lúc lâu mới đem lời nói hết: "A Hành nói đêm nay anh ấy tăng ca."
"Đương nhiên, cháu cũng không phải oán giận A Hành cái gì." Nhớ tới người bên cạnh là ba của bạn trai, thiếu niên nhịn xuống nước mắt mà vội vàng giải thích, "Cháu biết A hành cùng Bạch thiếu gia chỉ là bạn........."
Dưới ánh mắt mạnh mẽ của người đàn ông này, cậu chung quy cũng không đem mấy chữ cuối cùng nói cho xong.
Cố nặn ra một nụ cười kiên cường, thiếu niên nhắm mắt, tan nát nói: "Cháu chỉ là không thích bị người khác lừa."
Thái độ giấu giếm này của Tần Tử Hành đã chứng minh, hắn cùng Bạch Thời Niên mèo mả gà đồng với nhau.
Ánh đèn của Thiên Nhiên Cư không phải màu sắc ấm áp, chiếu xuống người thiếu niên có làn da trắng như tuyết.
Biết rõ mình nói chuyện không có khuôn phép, lông mi của cậu khẽ run rẩy, môi hồng cũng mất đi một tầng huyết sắc.
Có phải trong mắt người này, mình chính là người không nói đạo lý?
Tức đến bật cười, Tần Chinh cố ý gạt thiếu niên qua một bên.
Với thủ đoạn và mưu kế của Tần Tử Hành, hắn biết rõ, một tiểu bạch thỏ như Quý Lam, căn bản là không tránh thoát khỏi lòng bàn tay đối phương.
Dù sao cũng là người thừa kế do Tần Chinh tự tay chọn.
Trước khi Bạch Thời Niên đính hôn, Tần Tử Hành vẫn luôn là người ưu tú nhất trong đám thế trẻ của Tần gia.
Mà lấy tình cảm của Quý Lam dành cho Tần Tử Hành.
E rằng, chỉ có đụng phải tường nam, đối phương mới có thể nghĩ đến từ bỏ.
Chờ mãi không thấy Tần Chinh răn dạy, Quý Lam Xuyên không khỏi lặng lẽ mở mắt ra.
Nhưng lại tình cờ bị người ngồi bên cạnh bắt gặp.
Thấy thiêu niên lừa mình dối người mà một lần nữa nhắm mắt, Tần tam gia hừ một tiếng: "Thế nào, hiện giờ đã biết sợ?"
Từ lúc hắn lên làm gia chủ Tần gia, liền không có ai dám giở trò vặt ở trước mắt hắn.
Đặc biệt là những thế gia danh viện muốn làm gia chủ phu nhân.
Mà người trước mặt này, năm lần bảy lượt làm càn, cũng không biết rốt cuộc là ai cho cậu lá gan lớn đến