Edit: Min
"Tam gia, nơi này phát sinh rối loạn hẳn là sẽ không bị đưa tin đi ra ngoài chứ?"
Mang theo ý cười nhẹ giọng đặt câu hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của nam nhân.
Hai ngón tay Quý Lam Xuyên khép lại lướt qua mắt trái, rũ mắt nhìn về phía tiểu quỷ đang bám mắt cá chân mình.
Đối phương là một nam đồng bốn năm tuổi, diện mạo cũng không khó coi.
Chính là hương vị trên người khiến người ta buồn nôn.
Nó ngửa đầu nhìn về phía Quý Lam Xuyên, con ngươi không tròng trắng làm cho người ta có chút sợ hãi.
Nuôi tiểu quỷ, đúng như tên gọi của nó.
Chính là dùng thuật pháp vây khốn hồn phách của đứa bé chết non, dùng tinh huyết của chủ nhân nuôi dưỡng thúc đẩy bọn họ làm việc.
Mà hồn phách của những đứa bé này một khi bị giam giữ, cũng không thể bình thường bước vào luân hồi.
Tà thuật tổn hại âm đức như thế, thiên sư chính thống đều khinh thường đi làm.
Thấy cổ nam đồng bị một sợi chỉ đỏ trên trên gỗ đào trói buộc, Quý Lam Xuyên liền rõ ràng, đối phương là một lệ quỷ có chủ.
Tâm niệm chuyển động nhanh chóng.
Thiếu niên như gió mạnh, một tay túm lấy đầu dây rủ xuống phía sau nam hài, không đầu sợi còn lại thông đi nơi nào.
Bản thân lệ quỷ không có trọng lượng gì, phát hiện mình bị người ta xách lên, nam đồng kia lập tức oa oa kêu loạn.
"Câm miệng."
Đầu ngón tay sấm sét lập loè, Quý Lam Xuyên tức giận mà quát khẽ ra tiếng.
Có trời mới biết rơi vào trong mắt người ngoài, hành động của cậu giờ phút này sẽ có vẻ không được bình thường.
Quay đầu thấy Tần Chinh đang lo lắng nhìn về phía mình, Quý Lam Xuyên do dự một chút, vẫn là giúp đối phương mở Thiên Nhãn.
Tuy nói âm dương hai giới vốn nên ranh giới rõ ràng, không liên lụy lẫn nhau.
Nhưng có cậu cùng công đức kim quang che chở, mọi chuyện hẳn là sẽ không xảy ra sai lầm quá lớn.
Bởi vì bị thiếu niên dùng tay đụng vào, sợi chỉ đỏ vốn là hư tượng cũng đã có thực thể.
Tiểu quỷ mắt đen liều mạng vùng vẫy tay chân ở trong không khí, bộ dáng nhìn qua rất là buồn cười.
Ngoại trừ thiên sư cùng bát tự khinh giả, sự tồn tại của quỷ đồng này cũng chỉ có người nuôi mới có thể nhìn thấy.
Cố ý nâng tay phải lên, Quý Lam Xuyên quả nhiên nhìn thấy nam nhân cao gầy kia, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía mình.
Tốt xấu gì cũng đều là đại nhân vật đã gặp qua việc đời.
Trải qua kinh hoảng ngắn ngủi, trừ bỏ một vị nữ sĩ bị mảnh vụn đèn chùm làm trầy xước, đại bộ phận khách khứa đều một lần nữa khôi phục lại trấn định.
Vào thời điểm này, hành động cổ quái của Quý Lam Xuyên lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Cánh tay chưa nhúc nhích, nhưng sợi đỏ trong tay thiếu niên lại không hợp với lẽ thường mà trước sau lắc lư.
Mắt thấy biên độ giãy giụa của tiểu quỷ kia càng ngày càng yếu, người đàn cao gầy rốt cuộc không nhịn được mở miệng: "Buông nó ra!"
"Biết ngay là anh."
Hoàn toàn không có ý muốn buông tay, Quý Lam Xuyên cũng không thèm để ý ánh mắt dò xét của người khác.
Cậu liếc mắt nhìn sắc mặt khí huyết lưỡng thiệt của đối phương, ngữ khí đạm nhiên nói: "Lấy máu nuôi quỷ sẽ giảm tuổi thọ, vị đại sư kia không có nói cho anh sao? "
Trên đời không có cái gọi là bữa trưa miễn phí.
Tiểu quỷ được nuôi dưỡng phần lớn là chết ngang, oán niệm của chúng cực lớn, tuyệt đối không phải loại thiện lương gì.
Người nuôi quỷ trường kỳ thường lấy máu huyết cung phụng, thể hư thần nhược, hơi không để ý sẽ bị đối phương cắn trả.
Cho dù, nhất thời thuận buồm xuôi gió được toại nguyện.
Cuộc sống sau này cũng nhất định sẽ là tai họa bất ngờ, ly thế sớm già.
Loại pháp môn uống rượu độc giải khát này, cũng chỉ có kẻ liều mạng cùng kẻ ngốc không rõ chân tướng mới có thể dùng.
"Cậu, cậu nói bậy."
Thấy thiếu niên một mực kêu phá phương thức nuôi dưỡng tiểu quỷ của mình.
Người đàn ông cao gầy kia mặc dù còn đang phản bác, nhưng khí thế lại không còn kiêu ngạo như lúc trước.
Có Tần tam gia tọa trấn, ai cũng không dám quấy rầy cuộc đối thoại không giải thích được của hai người này.
Nhưng nhìn ánh mắt né tránh của gã đàn ông kia, rõ ràng chính là bị thiếu niên giẫm lên chân đau đớn.
"Họ Phó, 36 tuổi, đã kết hôn không có con" Đi từng bước tới gần đối phương, Quý Lam Xuyên không chút để ý mà suy đoán, "Vấn đề kinh tế dẫn đến tình cảm vợ chồng không hòa thuận.
Ba tháng gần đây làm ăn lại phát triển mạnh mẽ.
Vị tiên sinh này, anh thấy tôi nói có đúng không? "
Không đợi gã ta nói chuyện, trong hội trường đã có người biết chuyện, liền phát ra tiếng kinh hô thấp thấp.
Đối phương tên là Phó Hoành Đạt, tình huống gia đình, quả thật cùng thiếu niên nói giống nhau như đúc.
"Tùy tiện hỏi thăm là có thể biết chuyện, nói đúng thì có thể như thế nào."
Kiêng kỵ nhìn Tần Chinh, Phó Hoành Đạt ỷ lại quỷ đồng chuyển vận mạnh mẽ chống đỡ nói: "Tam gia thế lớn, nhưng cũng không nên tùy ý để tình nhân cướp lấy đồ vật của ta không buông."
Cướp đồ? Cướp cái gì vậy? Đó có phải là sợi chỉ đỏ không đáng nói?
Nghe Phó Hoành Đạt lý do xong, tất cả mọi người cảm thấy, đầu óc đối phương bị nhúng vào nước nên mới dám chống đối Tần Chinh.
Nhưng Quý Lam Xuyên lại biết, nếu không có quỷ đồng, tài vận của đối phương nhất định sẽ tụt dốc không phanh.
Thật đúng là một người muốn tiền không muốn sống.
Ngay cả Phật cũng không độ người tìm đường chết, huống chi Quý Lam Xuyên là chân thần côn không có tín ngưỡng.
Vốn định trả lại thứ bẩn thỉu này cho đối phương, ai ngờ trong mắt quỷ đồng kia lóe hồng quang, lại như phát điên mà cắn về phía Tần Chinh.
Nhưng nó đã không thành công.
Một bàn tay trái trắng nõn thon dài như mỡ dê ngọc đem nó ngăn lại.
Kim quang nhàn nhạt tựa như sa bao phủ trên đó, thỉnh thoảng còn xen lẫn lôi điện hồ quang màu tím đậm.
"Khặc khặc, nhóc con còn có chút bản lĩnh đấy."
Bị lực lượng của người sau lưng thêm vào, quỷ đồng kia đột nhiên từ trong tay Quý Lam Xuyên giãy thoát, trong miệng phun ra giọng nói đàn ông già nua.
Mọi người ở hội trường đấu giá hai mặt nhìn nhau, cơ hồ cho rằng mình đang nằm mơ.
Chuyện gì đang xảy ra? Giọng nói này từ đâu mà ra?
Mùi tanh hôi lan tràn ra bốn phía, móng vuốt sắc bén của quỷ đồng xen lẫn gió âm hướng Quý Lam Xuyên nhào tới.
Khiến cho các phu nhân tiểu thư trong hội trường đều không tự giác thắt chặt quần áo.
"Ồn ào."
Không kiên nhẫn mà nhíu mày, Quý Lam Xuyên nhấc tay tạo kiếm.
Không sai chút nào mà dẫn lôi bổ đứt sợi chỉ đỏ.
Một thân lễ phục kiểu Tây màu sáng, lại hết lần này tới lần khác bị cậu mặc ra kiểu áo bào tay áo rộng.
Dùng kim quang võng trói buộc tiểu quỷ muốn thoát khỏi, thiếu niên chuẩn xác mười phần mà ném nó vào trong lòng ngực Phó Hoành Đạt: "Trả lại cho anh đó."
Bị người phía sau màn thao túng thôi hoá quỷ đồng mặt mũi hung tợn, sớm đã bại lộ cái chết bi thảm khi chết non.
Phó Hoành Đạt luống cuống tay chân tiếp được, lại liều mạng ném nó ra khi đối phương cắn vào cổ mình.
Đáng tiếc, thỉnh thần dễ tiễn thần càng khó.
Nếu có thể dễ dàng thoát khỏi dây dưa như vậy, nuôi