Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 82


trước sau


Edit: Min
Kế hoạch hôn lễ được đưa lên lịch trình, Quý Lam Xuyên đã bí mật chọn kiểu dáng nhẫn cưới sau lưng Tần Chinh.

Bởi vì không biết kích thước ngón áp út của nam nhân, cho nên cậu thừa dịp đối phương ngủ, lén tìm một sợi dây nhỏ đo qua một lần.
Gần đây tinh thần thả lỏng, tâm tình thoải mái, Tần Chinh cũng không cần dựa vào bùa linh khí để "Mạnh mẽ thôi miên".

Giấc ngủ của hắn từ trước đến nay tương đối nông cạn, thiếu niên tự cho là động tác được giấu kín này, vẫn không thể thoát khỏi pháp nhãn của đối phương.
Bất quá sau khi thông suốt, Tần tam gia liền vô sư tự thông hiểu được các loại tình | thú giữa người yêu với nhau.

Chu đáo mà không chọc thủng đối phương, nam nhân diễn xuất chân thật nhắm mắt lại, chỉ coi như mình cái gì cũng không phát hiện ra.
Quý Lam Xuyên tự nhận mình không phải là người kén chọn, nhưng lần này, trên thị trường có những chiếc nhẫn cưới với giá cả khác nhau, lại không có một đôi nào có thể làm cho cậu hài lòng.

Vận động một số tế bào nghệ thuật ít ỏi trong đầu, Quý Lam Xuyên mở ra giấy vẽ phong thủy, quyết định tự tay thiết kế một đôi nhẫn cưới.
*
Không lay chuyển được sự làm nũng của thiếu niên, Tần tam gia thường xuyên bị nhốt bên ngoài thư phòng chỉ cảm thấy mình đang dần có xu hướng thất sủng.

Cũng may cuối năm đã đến, Quý Lam Xuyên thuận lợi vẽ xong bản thảo sơ bộ bố cục tiểu khu Lục La, Tần Chinh cũng nghênh đón một tuần nghỉ tết.
Đám người chú Trịnh thúc cùng Trương mụ đều nghỉ phép trở về quê, trong nhà cũ chỉ còn lại Quý Lam Xuyên và Tần Chinh.

Giao thừa vừa đến, thiếu niên nằm ăn vạ trong ổ chăn liền bị đối phương đào từ trên giường ra, dẫn đi mua sắm tết.
"Trịnh thúc sao lại về quê?" Quấn chặt áo lông vũ ngồi ở hàng ghế sau, Quý Lam Xuyên dựa vào vị trí mà người đàn ông có thể nhìn thấy từ gương chiếu hậu trong xe hỏi, "Em còn tưởng rằng thúc ấy sẽ ở lại ăn tết với chúng ta."

Thuần thục khởi động xe, Tần Chinh sắc mặt mà bình tĩnh đáp: "Bởi vì tôi muốn thế giới hai người không bị quấy rầy."
Có Trịnh thúc giống như trưởng bối ở đây, con thỏ con nhà mình luôn không được tự nhiên mà buông thả.
Huống chi mấy năm gần đây, ngoại trừ bữa cơm tất niên buổi tối ăn cùng Tần Tử Hành, ban ngày hắn đều ở lại công ty tăng ca, để tránh cái tết sum họp gia đình này.
"Em cũng không phải cố ý." Biết mình gần đây có chút lạnh nhạt đối phương, Quý Lam Xuyên rất là thức thời mà mềm giọng xin tha, "Danh sách tiểu khu Lục La em đã hoàn thành hơn phân nửa, kế tiếp chỉ cần chờ bọn họ chính thức khởi công đi chỉ điểm huyệt là tốt rồi."
Bát phương hợp mãn, tàng phong tụ khí, mấy chữ này nói đơn giản, nhưng muốn cho chúng chân chính chứng thực đến toàn bộ tiểu khu, quả thực là cậu tốn rất nhiều công phu.
"Thật muốn đem em cất vào trong túi để mỗi ngày đều mang theo."
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tần Chinh bật định vị đi thẳng đến siêu thị.

Từ sau khi Trương mụ nghỉ lễ, tủ lạnh trong nhà cũ trống rỗng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Tần Chinh và Quý Lam Xuyên đều không giỏi nấu nướng, hai bữa cơm ngày hôm qua cũng không ít lần làm ra chút chuyện cười như "Quên thêm muối".

Nhưng mà năng lực học tập của Tần tam gia rất mạnh, sau khi gọi video hướng dẫn từ xa với Trương mụ, sáng nay đối phương thậm chí còn làm được bánh pudding caramel mà thiếu niên thích ăn nhất.
Chính vì vậy, hai người có thể thoái mái ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
Khu biệt thự nơi Tần trạch ở có cơ sở vật chất đầy đủ, đương nhiên còn có một siêu thị lớn mở cửa quanh năm, không cần lo bị paparazzi chụp lén cùng chen chúc trong đám người đông đúc, Quý Lam Xuyên ngay cả khẩu trang che mặt cũng không đeo.
Một tay đẩy xe mua sắm một tay dắt vợ, Tần Chinh hiếm khi thay chính trang, thu liễm uy thế, chỉ nhìn thôi đã thấy tràn ngập một loại hơi thở ở nhà.

Thỉnh thoảng có người nhận ra hai người mà âm thầm đánh giá, chỉ đành cảm khái lực lượng "Tình yêu" thật sự là thần kỳ.
—— Đi dạo phố mua đồ ăn, loại chuyện vặt vãnh này, nhìn thế nào cũng không tương xứng với thân phận Tần tam gia.
Nhưng mà, thế sự phát triển thật khó lường, trong mắt người ngoài, gia chủ Tần gia không dính khói lửa phàm tục, không chỉ cùng vợ mình đi dạo phố mua đồ ăn, thậm chí còn giơ cao cánh tay đi dán câu đối xuân dưới sự chỉ huy của đối phương.
"Thiên tăng năm tháng người tăng thọ, xuân mãn càn khôn Phúc Mãn Lâu."
Chữ trên giấy đỏ là Quý Lam Xuyên tự tay viết, cậu là tục nhân, ngoại trừ chiêu tài tiến bảo ra, trong đầu thiếu niên có thể nghĩ đến chính là chuyện trường thọ.
Tuổi tuổi bình an, đây chính là nguyện vọng mà cậu muốn thực hiện nhất trong năm mới.

Cửa lớn Tần trạch đơn giản, lần đầu tiên bị dán chữ Phúc cùng câu đối xuân màu sắc tươi sáng, Tần tam gia thích thuần khiết ghét bỏ nói xấu, nhưng khóe miệng lại không khỏi nhếch lên một nụ cười ——
Thật may mắn, nhân sinh u ám không thú vị của hắn có thể nghênh đón một mạt linh động tươi sáng của thiếu niên.
Hoa nở hai bông, mỗi bông một cành, so với ngọt ngào ấm áp trong Tần trạch, không khí Bạch gia có thể nói là sầu vân ảm đạm.

Từ sau khi ba qua đời, Bạch Thời Niên liền không chịu nổi đả kích mà bệnh ngã trên giường.
Người anh trai duy nhất đang bận cứu vãn công ty sắp sụp đổ, Bạch Thời Niên nằm một mình trong phòng bệnh, bên cạnh cũng chỉ có nhị thế tổ Lê Phong không có việc gì để làm bồi bên cạnh.
"Tôi nói, Tần Tử Hành thật chẳng ra gì cả." Vụng về gọt táo, Lê Phong mất kiên nhẫn ném dao đi, "Xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không đến bệnh viện xem em."
Dù mối quan hệ giữa họ có xấu hổ đến đâu, chỉ dựa trên tình bạn lớn lên cùng nhau, đối phương cũng không nên thờ ơ với Thời Niên như vậy.
Không đáp lại lời phàn nàn của Lê Phong, Bạch Thời Niên hai mắt vô thần nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm giao thừa kiếp trước, ba y vẫn luôn bồi ở bên người mình.
Chính sự so sánh với ký ức trong đầu, khiến cho sự vắng vẻ lúc này trở nên thật khó chịu.
Chưa bao giờ gặp qua đối phương có bộ dáng tâm như tro tàn này, Lê Phong cẩn thận đặt quả táo sang một bên: "Cái kia...!Kỳ thật Quý Lam người này không có thù hận như chúng ta tưởng tượng.

Cậu ấy sắp kết hôn với Tam gia, hẳn là sẽ không bắt lấy Bạch gia không buông nữa."
"Nghe ba tôi nói, tính tình

Tần tam gia gần đây tốt hơn rất nhiều, chỉ cần đem hiểu lầm nói ra..."
"Không có hiểu lầm." Mở miệng cắt đứt lý do của đối phương, Bạch Thời Niên quay đầu nhìn Lê Phong, "Tôi thiếu chút nữa đã giết Quý Lam, cũng chỉ thiếu một chút thôi."
"Leng keng."
Bị giọng điệu không giống đùa giỡn của đối phương dọa sợ, Lê Phong giật mình một cái, lập tức đánh rơi con dao gọt hoa quả trên tay xuống đất.


Mặc dù bình thường ngang ngược không có hành vi chính trực, nhưng loại chuyện động thủ giết người này, gã thật đúng là từ khi sinh ra đến bây giờ đều chưa từng dám nghĩ tới.
"Nói, nói đùa đi." Bất giác lắp bắp trong chớp mắt, Lê Phong nhìn vào mắt Bạch Thời Niên như muốn chứng minh, "Với tính cách của em, ngay cả con kiến cũng không dám giẫm lên, làm sao có thể..."
Làm sao có thể làm ra loại chuyện điên cuồng giết người này?
"Là thật." Nghe ra ý còn dang dở trong lời nói của Lê Phong, Bạch Thời Niên nghiêng đầu như muốn tránh né, "Cho nên Tần Chinh sẽ không bỏ qua cho tôi."
Chỉ cần y còn ở đây, Bạch gia nhất định sẽ suy tàn.
Bị bát quái bất thình lình này đập choáng váng, Lê Phong há miệng, lại không biết nên nói cái gì, trầm mặc thật lâu, gã bỗng nhiên nghe được đối phương nhẹ giọng hỏi: "Đây thật sự không phải là mộng sao?"
"Mộng?" Lầm tưởng đối phương là áp lực quá lớn nên tinh thần hoảng hốt, Lê Phong hạ giọng khuyên nhủ: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, hết thảy đều sẽ ổn thôi."
Lời an ủi quá nhạt nhẽo, ngay cả bản thân Lê Phong cũng không thể tin vào những gì mình nói.

Nhưng trong tình cảnh này, gã quả thật không còn cách nào tốt hơn để khiến đối phương an lòng.
Có nhân tất có quả, lúc trước gã và Thời Niên đối với Quý Lam quá phận như vậy, hiện giờ cũng cũng không còn mặt mũi nào mà đi cầu xin đối phương buông tha Bạch gia.
"Tuyết rơi."
Ngơ ngác nhìn bầu trời đầy tuyết ngoài phòng bệnh, Bạch Thời Niên đột nhiên nói: "Lê Phong, tôi hơi lạnh, anh có thể giúp tôi rót một ly nước ấm không?"
"Nga nga nga, nước ấm đúng không? Em chờ."
Không có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân, Lê Phong đương nhiên không biết sự tồn tại của những thứ như cái phích nước.

Cầm một cái ly thủy tinh thoạt nhìn sạch sẽ đứng dậy, không hiểu sao gã cảm thấy biểu tình của đối phương có chút kỳ quái: "Thời niên?"
"Ừ?" Sắc mặt như thường đáp lại, Bạch Thời Niên kéo chăn trên người, "Anh nếu không muốn đi, liền giúp tôi ấn chuông gọi một chút.

"
"Sao có thể, tôi lập tức đi!"
Bị đề nghị của đối phương đánh tan nghi ngờ, một bên Lê Phong ở đáy lòng mắng tên tra nam Tần Tử Hành, một bên vội vàng đi về phía y tá đứng.

Mệt cho gã ban đầu còn tưởng rằng hai người này là thanh mai trúc mã duyên trời tác hợp.


Ai ngờ sau khi gia tộc đối lập, Tần Tử Hành hắn cư nhiên bứt ra đến như vậy dứt khoát.
Loạng choạng tìm được phòng nước dưới sự hướng dẫn của y tá, Lê Phong cầm ly nước chạy một mạch về phòng bệnh mà không giấu nổi sự buồn cười.

Nhưng mà, ngay khi gã đẩy cửa phòng trước mắt ra, một luồng gió lạnh thấu xương đột nhiên thổi đến làm gã lạnh thấu tim.
Tấm rèm sáng màu tung bay theo gió, để lộ ra cửa sổ mở rộng phía sau, chăn ga gối trắng như tuyết trên giường bệnh lộn xộn mà lại trống rỗng, trên đó sớm đã không còn bóng dáng Bạch Thời Niên.
Tiếng la hét sợ hãi của đám người từ dưới lầu truyền đến, Lê Phong hai mắt tối sầm, đột nhiên ý thức được cái gì.
"Bác sĩ, bác sĩ! Người đâu!"
Ly nước ấm rơi xuống đất, Lê Phong bất chấp bắp chân mình bị nóng, lớn tiếng hét lên như phát điên.
Gã loạng choạng nhào tới trước cửa sổ phòng bệnh nhìn xuống phía dưới, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một vũng máu chói mắt.
Thời Niên y......!Sẽ chết sao?
Bên tai ù đi, vô số suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Lê Phong, gã không rõ, tại sao người bạn tốt kiêu ngạo lại xinh đẹp trong trí nhớ của mình, lại ra nông nỗi này.
Người thân, bạn bè, còn có dương cầm, chẳng lẽ trên đời này không còn thứ gì đáng để đối phương lưu luyến sao?
Run rẩy lấy điện thoại trong túi ra, Lê Phong bàng hoàng bước nhanh xuống lầu theo bác sĩ, đồng thời không quên bấm một dãy số khá quen thuộc——
"Tần Tử Hành, Thời Niên hắn, nhảy lầu."
Hoàn toàn không biết gì về chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong bệnh viện, Quý Lam Xuyên đang trốn trong phòng bếp học tập với tổng tài ba ba.

Trước kia cậu chưa từng làm những chuyện này, đối với món mới lạ thì vui vẻ như một đứa trẻ.
Cổ tay áo sơ mi được xắn cao, ngón tay sạch sẽ của hai người thân mật chạm vào nhau, nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam nhân bị mình biến thành mèo hoa, Quý Lam Xuyên híp mắt thành hai vầng trăng lưỡi liềm, cười đến mức giống như một con hồ ly nhỏ vừa ăn trộm cá.
Vươn tay nhéo nhéo hai má thiếu niên mà trả thù, dư quang đảo qua ngoài cửa sổ, Tần Chinh hơi kinh ngạc mở miệng: "Tuyết rơi rồi."
Những bông tuyết to bay lả tả như lông ngỗng, thật sự là cảnh tượng hiếm thấy ở M thành.

Chuyện xảy ra khác thường tất có yêu, Quý Lam Xuyên bấm ngón tay tính toán, lập tức liền giãn mày thả lỏng mà cười thoải mái: "Năm được mùa tuyết rơi đúng lúc, vạn vật đổi mới......"
"Đây là điềm lành."
➖➖➖➖➖.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện