Gả Cho Ba Của Bạn Trai Cũ - Đam Mỹ

Chương 83


trước sau


Edit: Min
Đó là lần đầu tiên tự mình làm sủi cảo trong đêm giao thừa, Quý Lam Xuyên ăn no tròn bụng, rồi ngủ một giấc đến khi mặt trời lên ba cây sào vào ngày hôm sau mới chậm rãi rời giường.

Tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ vẫn chưa dừng lại hoàn toàn, cả thế giới đều bị nhuộm một lớp bạc trắng chói mắt.
Lúc Quý Lam Xuyên rửa mặt xong đi xuống lầu, Tần Chinh đang đeo tạp dề nấu cháo trong phòng bếp.

Tối hôm qua hai người làm bậy làm bạ mà náo loạn mấy phen, eo của con thỏ con nào đó vẫn còn hơi đau.
Rón rén mà ôm lấy đối phương từ phía sau, Quý Lam Xuyên ngáp hai cái, cọ cọ vào lưng nam nhân: "Thơm quá."
Vô luận là mùi thức ăn hay mùi nước hoa Cologne trên người Tần Chinh, tất cả đều có thể làm cho cậu bất giác thấy an tâm.
"Tỉnh rồi?" Tính tình tốt mà mặc kệ cái đuôi nhỏ thích làm nũng đang đi loạn ở phía sau, Tần Chinh từ trong tủ lạnh lấy ra một nắm nhỏ rau xanh, "Đói bụng không, năm phút nữa là có thể ăn."
Bị giọng điệu như người cha già này chọc cười, Quý Lam Xuyên không nhịn được mà cười ra tiếng: "Tam gia, ngài hiện tại thật giống một người đàn ông tốt của gia đình."
Lên được phòng khách xuống được phòng bếp, ai có thể ngờ được, Tần tam gia nổi tiếng trong giới kinh doanh, sau khi về đến nhà lại còn có thể nấu một bữa cơm ngon.
"Tiểu vô lương tâm, cũng không biết tối hôm qua là ai khóc lóc nói mệt hả?" Bất động thanh sắc mà trêu chọc trở về, Tần Chinh thủ pháp lưu loát xách dao thái rau, "Đây là phòng ngừa chu đáo, vì hạnh phúc sau này, tôi phải hảo hảo bồi bổ thân thể cho em mới được."
Nghe được nam nhân cố ý nhấn mạnh phát âm từ "Hạnh phúc", cánh tay Quý Lam Xuyên đang ôm lấy đối phương nhất thời cứng đờ.

Đây chính là chuyện khiến cậu cảm thấy bất hợp lý nhất.

Rõ ràng Tần Chinh so với mình lớn hơn có một vòng, vì sao thể lực đối phương tốt như thể dùng mãi không hết?
Chẳng lẽ, đây chính là lão đại cường hãn trong truyền thuyết sao?
Lắc đầu xua đi những suy nghĩ không đáng tin cậy trong đầu, Quý Lam Xuyên bĩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ai bảo ngài ngay cả loại chuyện này cũng có thể mở ra..."

Đã sớm biết máu và dịch X có thể làm cho công đức kim quang trong cơ thể Tần Chinh tiết ra ngoài, trong phòng ngủ chợt bị nhuộm đẫm linh khí kim sắc, mỗi lần đều có thể làm cho thiếu niên thoải mái giống như một con tôm chân mềm vô lực phản kháng.

Nếu lão đầu tử biết sau khi xuyên sách, cậu "tu đạo" là như vậy, khẳng định đối phương sẽ xách theo quải trượng mà gõ mạnh lên đầu mình.
Không nghe rõ đối phương cuối cùng nói cái gì, Tần Chinh dừng tay phải đang thái rau: "Hả?"
"Không có việc gì không có việc gì."
Không hiểu sao cảm thấy đối phương giống đại lão xã hội đen muốn cầm đao chém người, Quý Lam Xuyên yên lặng cười trộm, nửa điểm cũng không muốn để nhược điểm duy nhất còn sót lại của mình cũng rơi vào trong tay nam nhân.

Buông cánh tay vòng qua eo đối phương, cậu có tật giật mình mà nói sang chuyện khác, "Đói quá, em đi dọn chén đũa trước."
Cũng không để ý bí mật nhỏ không ảnh hưởng toàn cục của thiếu niên, Tần Chinh bình tĩnh mà nhìn lướt qua đối phương một cái, sau đó cười lắc đầu, rắc rau xắt nhỏ vào cháo.
Ngày mùng một Tết này, theo lý thuyết hẳn là phải đi khắp nơi thăm thân thích, nhưng với địa vị của Tần Chinh ở Tần gia, không ai dám đợi đối phương đến chúc tết.

Cơm còn chưa ăn xong, hai người liền nghênh đón một đợt lại một đợt tiểu bối mang lễ vật.
Nhà cũ rất ít khi náo nhiệt như vậy, tuy rằng tất cả mọi người rất tuân thủ quy củ không ồn ào, nhưng Quý Lam Xuyên vẫn không tránh khỏi bị bạn bè cùng trang lứa cung kính gọi vài tiếng Tam thẩm.
Vì tỏ vẻ trưởng bối như mình không uổng công, cậu còn thuận tay giải phong mắt trái, xóa sạch những điều xui xẻo nhẹ trên vai mọi người miễn phí.
Có lẽ là sợ Tần Chinh không vui, Quý Lam Xuyên cũng không nhìn thấy bóng dáng Tần Tử Hành ở trong số khách đến chơi, mà Tần Chinh ngồi trên sô pha lại từ trong miệng những người khác biết được tin tức Bạch Thời Niên nhảy lầu.
Bởi vì vội vàng đón Tết, chuyện này cũng không có lan truyền rộng rãi trong giới.

Nếu không phải Tần Tử Hành nhờ thân thích mang lễ vật đến nhà cũ, thì Tần gia sẽ không ai để ý đến chuyện của cậu út Bạch gia.
Số tầng trong phòng bệnh không thấp, nhưng Bạch Thời Niên lại thần kỳ không bị thương nặng trí mạng gì.

Tuy rằng người còn đang nằm quan sát trong ICU, nhưng căn cứ theo lời đồn truyền lại, vấn đề nghiêm trọng nhất của đối phương chỉ là hôn mê bất tỉnh.

Ba qua đời, em trai nhảy lầu, con trai cả duy nhất không bị gì của Bạch gia, Bạch Thời Việt, thật sự là bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, lại còn trông mong tên cặn bã Tần Tử Hành đến bồi bên cạnh em trai mình.

Đêm giao thừa hôm qua trong bệnh viện số 1 của M thành, trôi qua một cách cứ phải gọi là "Cực kỳ ngoạn mục".
Đều nói "Ba nữ nhân một vở kịch", ba người đàn ông nhìn nhau không vừa mắt ghé vào một chỗ cũng không nhường đường.

Nếu không phải Lê Thế Khôn đích thân chạy tới bệnh viện xách Lê Phong trở về, trò khôi hài đêm qua còn không biết phải hát đến khi nào mới dừng lại.
Lặng lẽ trốn ở trong phòng bếp nấu nước pha trà, Quý Lam Xuyên cũng không nghe được bát quái kinh thiên liên quan đến vai chính công thụ.

Dù sao nguyên tác cũng đã gần đến hồi kết, cậu và Tần Chinh chỉ cần nghiêm túc kinh doanh cuộc sống nhỏ của mình là tốt rồi.
Tần gia tương đối chú trọng truyền thống, ngoại trừ thăm thân thích còn phải tảo mộ tế tổ.

Ngoại trừ thanh minh cùng ngày giỗ, Tần Chinh hàng năm cũng chỉ có vào lúc này mới đến nghĩa trang thăm ba mẹ.
Thân là thiên sư thông hiểu âm dương, Quý Lam Xuyên đương nhiên tin tưởng vạn vật hữu linh.

Cậu tự hỏi linh hồn của nhị lão Tần gia có phải đã đầu thai chuyển thế hay không, lúc ngồi trên xe Quý Lam Xuyên khó có chút khẩn trương.
"Con dâu xấu xí cũng muốn gặp ba mẹ chồng." Từ trong gương chiếu hậu thoáng nhìn thấy hai tay đan vào nhau của thiếu niên, Tần Chinh thừa dịp đèn đỏ thấp giọng cười nói, "Hoảng cái gì."
Chủ yếu là do mắt trái của em không quá nghe lời......
Cúi đầu không trả lời, Quý Lam Xuyên đang rối rắm có nên phong ấn Âm Dương Nhãn của mình hay không, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy bia mộ của nhị lão Tần gia, cậu mới phát hiện lo lắng lúc trước hoàn toàn là dư thừa.
Khí tức bình thản thanh chính, trong

nghĩa trang dành riêng cho Tần thị này không có bất kỳ quỷ khí lượn lờ nào.


Bởi vì lúc sinh thời cầm sắt hòa minh*, ba mẹ Tần sau khi qua đời đã được an táng tại một chỗ.
*Nói vợ chồng đoàn kết, hòa hợp, thương yêu nhau.
Quản lý của nghĩa trang rất cẩn thận, tuyết đọng lúc trước đã sớm được quét sạch.

Khom lưng nhẹ nhàng đặt bó hoa trong tay xuống, Quý Lam Xuyên học theo bộ dáng Tần Chinh cúi đầu thật sâu trước bia mộ.
Sinh đồng hành, tử đồng huyệt, Tần tam gia thân chìm trong xa hoa truỵ lạc của tràng danh lợi nhưng vẫn còn có thể giữ mình trong sạch, điều này ít nhiều cũng xuất phát từ ảnh hưởng của ba mẹ.
"Không cần khẩn trương." Phát giác động tác của thiếu niên có chút câu nệ, Tần Chinh theo thói quen nắm lấy tay trái của đối phương, "Bọn họ sẽ thích em."
Tần Chinh tính tình trầm lặng, không có thói quen nói với tâm tư của mình trước bia mộ.

Trước đây, hắn đứng yên một mình trong nghĩa trang đến khi sắc trời tối đen, hôm nay mang theo thiếu niên cùng nhau đến lễ bái.
Bị động tác của nam nhân trấn an, Quý Lam Xuyên "Ừ" một tiếng, sau đó lại trịnh trọng nói với ba mẹ Tần đang cười trên bia mộ: "Con sẽ chiếu cố tốt Tần Chinh."
Dù những việc cậu làm được có giới hạn, nhưng cả đời này, cậu nhất định sẽ dốc hết toàn lực yêu đối phương.
Diện mạo giống ba, đường nét của Tần tam gia hoàn toàn không thừa hưởng sự mềm mại vốn có của mẹ.

Nhưng vào giờ khắc này, ánh mắt dịu dàng khi nhìn thiếu niên lại giống hệt người phụ nữ trong ảnh.
Những bông tuyết nhỏ li ti vẫn đang lơ lửng trên bầu trời, đầu vai hai người rất nhanh liền bị phủ lên một tầng màu trắng nhạt.

Hàng mi mang theo giọt nước khẽ rung, Quý Lam Xuyên búng nhẹ tay trái, sau một khắc, linh phù vô hình hướng thẳng lên trời, bầu trời ở nghĩa trang bỗng quang đãng nhanh một cách không hợp lẽ thường.
Ánh mặt trời mùa đông sáng ngời nhưng không chói mắt ấm áp mà chiếu xuống, phản chiếu một đôi bóng đứng song song trên mặt đất.

So sánh với đạo thuật thay đổi nhân quả mệnh lý, một tiểu xảo nho nhỏ ngắn ngủi như vậy cũng không ảnh hưởng mấy đến thời tiết toàn cục.

Rõ ràng không có lộ ra chính mình làm cái gì, nhưng Quý Lam Xuyên lại vẫn là thu được một tiếng cảm ơn của đối phương.

——Trong nhận thức của Tần tam gia, đại khái cũng chỉ có con thỏ con nhà mình mới có thể nhẹ nhàng bâng quơ mà làm ra loại "Chuyện nhỏ" hô phong hoán vũ này.
Trước kia từng làm thần côn bày sạp bói toán dưới chân cầu vượt, Quý Lam Xuyên tự nhiên đã nung nấu trong mình kỹ năng "Biết ăn nói" cần thiết.

Cho dù trước mặt chỉ là một tấm bia mộ không có hồn phách dựa vào, cậu cũng vẫn đúng mực mà nhặt rất nhiều chuyện thú vị liên quan đến Tần Chinh cùng nhạc phụ nhạc mẫu tương lai chia sẻ.
Những năm trước bái tế rất yên tĩnh, nhưng hôm nay nghe thiếu niên ríu rít ở bên tai, trái tim nặng trĩu của Tần Chinh cũng nhẹ nhàng theo.
Tôi yêu em rất nhiều.
Nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của thiếu niên, ánh mắt Tần Chinh chuyên chú mà thầm nghĩ: Đời này kiếp này, hắn sợ là vĩnh viễn không buông được người này.
"Có cần em động thủ giúp nhạc phụ nhạc mẫu thay đổi phong thủy không?" Nhìn vẻ mờ mịt trong mắt đối phương dần dần tan đi, Quý Lam Xuyên mắc bệnh nghề nghiệp quay đầu nhìn quanh bốn phía, "Tuy nói nơi này bố cục tạm được, nhưng luôn thiếu chút lửa mới có thể nhìn ra."
Nhạy bén nắm lấy trọng điểm trong lời nói của đối phương, Tần Chinh hơi hơi nặng giọng: "Nhạc phụ nhạc mẫu?"
"Khụ." Làm bộ nghe không hiểu mà hắng giọng, Quý Lam Xuyên chiêu thức cũ kỹ mà giơ tay lên, "Xem, nơi đó có......" Máy bay.
Hai chữ cuối cùng còn chưa nói xong, khóe mắt cậu liền nhìn thấy một bóng người không nên xuất hiện ở đây, túm lấy tay áo nam nhân, Quý Lam Xuyên thấp giọng nói với Tần Chinh: "Là Tần Tử Hành."
Trong tay đối phương cầm một bó hoa cúc trắng, nhìn qua cũng là bộ dáng đến bái tế.
Biết thói quen của hắn những năm trước, trong khoảng thời gian này sẽ không có người trong tộc Tần thị tới nghĩa trang, nhớ tới lời đồn đãi sáng nay nghe được, Tần Chinh rất nhanh liền đoán được ý đồ của đối phương.
"Phụ...!Tam thúc." Tần Tử Hành dù đã chăm sóc kỹ càng cho vẻ ngoài của mình, nhưng vẫn có một cảm giác phiền muộn không thể che giấu được, chú ý tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của người thiếu niên, hắn bình tĩnh mở miệng như nhận mệnh, "Tam thẩm."
Tuy đã bị người khác trong tộc gọi đến tê liệt, nhưng đột nhiên nghe Tần Tử Hành gọi mình như vậy, Quý Lam Xuyên không khỏi rùng mình.
Không muốn phát sinh tranh chấp trước mộ ba mẹ, Tần Chinh nắm lấy tay trái thiếu niên nhấc chân rời đi: "Nếu cậu là muốn cầu tình cho Bạch gia, vậy đến từ đâu thì lăn về đó."
"Cháu không phải muốn vì Bạch gia mà cầu tình."
Biết rõ đối phương chán ghét nhất là bị người khác uy hiếp, Tần Tử Hành nửa điểm cũng không dám lấy Bạch Thời Niên tự sát nói chuyện.

Hắn bước nhanh đến trước mặt hai người, cắn răng "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tần Chinh: "Một người làm, một người chịu trách nhiệm, Thời Niên đều là vì cháu mới biến thành như hôm nay..."
"Nếu như có thể, cháu nguyện ý thay Bạch gia chịu phạt."
➖➖➖➖➖.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện