Đàm Tích bị anh trêu chọc đến nóng mặt, trái tim cũng cảm thấy bỏng cháy.
Sau khi ra khỏi công viên, đi về phía trước một đoạn đường là đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành.
Lúc đầu hai người không có kế hoạch đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành, mà dự định chơi xong ở công viên thì đi ăn bữa tối dưới ánh nến.
Lúc này thời gian hãy còn sớm, Đàm Tích đề nghị: “Đến trường trung học phổ thông Đệ Nhất đi.”
Dù sao đó cũng là nơi hai người gặp nhau.
Mặc dù có quá nhiều chuyện không vui, nhưng đó cũng là nơi chứng kiến quá khứ của hai người.
Bọn họ đã lén lút phụ huynh và giáo viên để bí mật yêu nhau, cùng cười, cùng khóc, cùng nổi loạn, dù thế nào đi nữa cũng đều là thanh xuân mà họ đã cùng nhau trải qua.
Lần trước là sinh nhật Hoắc Kỳ, Đàm Tích hoang mang quay lại đây một lần.
Còn nhớ ngày hôm ấy, Hoắc Kỳ nói: “Anh chỉ muốn cùng em trải qua sinh nhật lần này.”
Lúc đó cô vẫn chưa hiểu có ý gì, nào ngờ Hoắc Kỳ lại trực tiếp dẫn cô trở về nơi này, đi vào vòng xoáy ký ức.
Ngày hôm đó cảm xúc của cô thực sự rất hỗn loạn, cô không phủ nhận sự động lòng của mình, nhưng cô mãi mãi không thể vượt qua rào cản ở trong lòng.
Sau đó cô phải mất rất nhiều thời gian để nhìn thấy rõ trái tim mình, tất cả nỗi buồn, tất cả sự đấu tranh.
Bây giờ trở lại, cô đã thay đổi thân phận, trở thành vợ của người ta.
May mắn thay, quanh đi quẩn lại vẫn là anh.
Hoắc Kỳ nói: “Anh đã đặt trước nhà hàng, em có muốn ăn rồi mới đi qua không?”
Đàm Tích không trả lời, đột nhiên cô nhìn thấy cửa hàng bán gà om nấm Hoàng Diệp ở trước cổng trường, dòng người tấp nập, bèn cười nói: “Vừa rồi em suýt chút nữa đã nghĩ rằng anh sẽ hỏi em có muốn ăn gà om nấm không.”
Hoắc Kỳ nhướng mày: “Vậy bây giờ anh hỏi em, em có muốn ăn không?”
Nhớ tới mùi vị của gà om nấm, giờ phút này dạ dày của Đàm Tích lại có cảm giác muốn nôn.
Trong phòng luật có một người yêu thích cuồng nhiệt món gà om nấm, vì muốn mua nhiều để được giảm giá nên lần nào cũng kéo Đàm Tích theo, đồ ăn ngon mà ăn nhiều cũng sẽ muốn nôn.
Cả đời này cô cũng không muốn chạm vào gà om nấm nữa.
“Tuyệt đối không ăn, em ăn đủ rồi.” Đàm Tích bịt miệng lại.
Hoắc Kỳ không có chút bất ngờ nào với câu trả lời này, anh cúi mặt nhìn cô: “Anh cũng không muốn ăn.”
Vậy mà anh cũng không muốn ăn sao?
Bình thường Hoắc Kỳ đều ăn cơm ở căn tin bệnh viện, nơi đó không có loại đồ ăn vặt như gà om nấm, mà bản thân anh cũng rất ít khi ăn đồ bên ngoài, chắc là sẽ không chán ăn như cô chứ.
“Nhưng lần trước em nhớ lúc hai chúng ta ăn cùng nhau, anh ăn rất vui vẻ mà?”
Vẫn là anh chủ động đề nghị muốn ăn, không có một chút dáng vẻ không tình nguyện nào.
Hoắc Kỳ bất đắc dĩ cười: “Lúc ấy là vì đuổi theo vợ.”
Đàm Tích: “?”
Hoắc Kỳ vẫn còn ở trước mặt cô khoe khoang tình cảm ư? Là cảm thấy dẫn cô đi ăn một số món trước đây cô thường ăn thì cô sẽ mềm lòng, bị anh làm cho cảm động, sau đó sẽ hòa hợp với anh phải không?
Có phải có chút ngây thơ không thế? Lúc nào cũng nói cô ấu trĩ, nhưng sao cô cứ cảm thấy, ở phương diện tình cảm người ngây thơ hơn là anh mới đúng.
Đàm Tích cười ha ha: “Vậy ý của anh là bây giờ anh theo đuổi được em rồi, nên không cần giả bộ nữa hả?”
Hoắc Kỳ: “…”
Đàm Tích đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, cửa hàng này em nhớ đã được anh sang lại đúng không? Lần trước không phải vắng hoe mà, sao bây giờ lại có nhiều người như vậy?”
Lúc đó cô còn cảm thấy đau xót cho ví tiền của Hoắc Kỳ.
Nhưng Hoắc Kỳ lại nói, bởi vì cô thích nên anh mới mua lại cửa hàng, để cô có thể ăn bất cứ lúc nào.
Cảm động thì cảm động, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy rất lãng phí.
Đàm Tích sinh ra trong một gia đình bình thường, đã quen với sự vất vả của ba mẹ.
Mỗi đồng tiền kiếm được đều không dễ, thế nên cô không bao giờ tiêu xài hoang phí.
Hoắc Kỳ thản nhiên nói: “Anh tiêu tiền để kinh doanh, đã là cải tử hồi sinh rồi.”
“Em còn tưởng là anh khinh thường làm kinh doanh gì đó,” Đàm Tích cố ý bắt chước giọng điệu của Hoắc Kỳ, “Tiền của anh nhiều lắm, nuôi một cửa hàng không thu lại lợi nhuận cũng không sao cả.”
Hoắc Kỳ nhíu mày: “Tích Tích, trong mắt em anh chỉ là một người giàu có sao?”
Đàm Tích lúng túng nói: “… À thì, vừa đẹp trai lại giàu có.”
“Anh cũng không có ngốc thế.” Hoắc Kỳ nâng cằm lên, ánh mắt lộ ra vài phần lơ đãng, “Chỉ là vẫn chưa có cơ hội thích hợp, khoảng thời gian trước mới thông báo mở cửa thôi.”
Đàm Tích nghiêm túc hỏi: “Nhưng dù sao đi nữa cũng chỉ là một cửa hàng ăn vặt, một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?”
Vừa rồi cô còn đang nghĩ, kinh doanh một cửa hàng gà om nấm nho nhỏ như vậy, còn không bằng mở một cửa hàng thời trang hơn thì hơn, đổi một đội ngũ trẻ tuổi hơn một chút để kinh doanh.
Hoắc Kỳ mím môi, nhẹ nhàng phun ra một dãy số.
Đàm Tích đột nhiên muốn xin lỗi vì sự kiêu ngạo vừa rồi của mình, cô nhất thời vô cùng xấu hổ: “Trời ạ, đã bắt kịp tiền lương một năm của em… Thì ra em đi học nhiều năm như thế mà chẳng có chút tác dụng gì, còn không bằng mở một cửa hàng nhỏ.”
Đôi mắt Hoắc Kỳ đen láy, xoa xoa đỉnh đầu cô, bất đắc dĩ cười: “Em là bà chủ mà.”
“Số tiền này đều là của anh, anh nên cảm thấy vui vẻ mới đúng.”
Đàm Tích nhìn chằm chằm Hoắc Kỳ, hỏi: “Anh đã là ông chủ, vậy tại sao lần trước chúng ta đến đây, chủ cửa hàng và nhân viên phục vụ lại không chào hỏi anh? Không phải là nên cúi đầu và hỏi thăm ông chủ sao?”
Hoắc Kỳ: “…”
Anh kéo dài giọng, trong giọng nói hàm chứa vài phần hứng thú: “Anh luôn bảo em xem ít phim ngôn tình thôi, em lại không nghe.”
“Anh chỉ mua quyền sở hữu của cửa hàng, bình thường công việc liên hệ không phải là anh làm, anh cũng không tham dự vào việc kinh doanh gì đó, mấy người đó không biết anh là chuyện rất bình thường.” Hoắc Kỳ cuối cùng phải kiên nhẫn giải thích với cô.
Đàm Tích cong khóe môi: “Chồng em thật khiêm tốn.”
Một người đàn ông khiêm tốn và nhã nhặn là quyến rũ nhất.
Ở cùng Hoắc Kỳ nhiều hơn một ngày, cô lại phát hiện thêm nhiều điểm hấp dẫn của anh, cũng si mê anh hơn mấy phần.
Hai người cuối cùng cũng đến nhà hàng đã đặt trước và ăn cơm trước.
Thật ra bọn họ đều không đói, chỉ là Đàm Tích nghĩ, tiền cũng trả rồi, nếu không đi chẳng phải là lãng phí hết sao.
Cuộc đời cô ghét nhất là lãng phí lương thực, cho nên dù chỉ ăn được một chút cũng vẫn đi.
Cơm nước xong đã hơn một giờ chiều.
Trở lại trường Trung học phổ thông Đệ Nhất Thân Thành.
Lượng người ít hơn nhiều so với một giờ trước, học sinh cũng đi nghỉ trưa gần hết, chỉ có một vài cặp tình nhân đang đi dạo trên đường.
Gần đây quản lý trật tự đô thị không được nghiêm lắm, cửa chính của trường Trung học phổ thông Đệ Nhất