Đàm Tích biết người mà Hoắc Kỳ nói không chỉ là cậu học sinh ấy, mà còn là chính bản thân anh.
Trong lòng cô biết rõ Hoắc Kỳ đã từng vì tình yêu của bọn họ mà nỗ lực bao nhiêu, cô chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để đáp lại tình yêu của Hoắc Kỳ, mới xứng đáng với những thứ anh đã từng đánh đổi.
Tối hôm trước, Đàm Tích nằm mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy cảnh tượng bọn họ gặp lại nhau.
Sao mà giống như một bộ phim điện ảnh, một cảnh rồi lại một cảnh, thế nhưng cô lại phát hiện thật ra Hoắc Kỳ chưa bao giờ đối xử tàn nhẫn với cô.
Tất cả lạnh nhạt đều chỉ là ngụy trang, anh thận trọng từng bước, từ ban đầu đã làm tốt công tác chuẩn bị khiến cô ngã vào vòng tay của anh.
Người đàn ông lạnh lùng này, hết thảy mọi thứ đều chỉ là yêu cô, yêu cô không giữ lại thứ gì cho bản thân.
“Hoắc Kỳ, anh thật sự chưa từng rung động với người nào khác sao?”
“Chưa bao giờ.” Câu trả lời của Hoắc Kỳ chắc như đinh đóng cột, đường nét khuôn mặt nhu hòa thêm đôi chút, “Đã xác định là em thì cả đời sẽ không phải là người khác.”
Đây là quyết định anh đưa ra từ năm mười tám tuổi.
Hoắc Kỳ yêu Đàm Tích, từ 18 tuổi cho đến mãi mãi về sau.
Cho dù là thời khắc không có bất cứ hy vọng nào thì suy nghĩ của anh cũng chưa bao giờ dao động.
Hoắc Kỳ liếc cô một cái, điềm tĩnh hỏi rằng: “Chẳng lẽ em từng rung động với người nào khác?”
Nghe thấy câu hỏi của Đàm Tích thật giống như cô đã từng thích người khác vậy.
Đàm Tích khẽ chớp đôi mắt long lanh, nhàn nhạt nói: “Nếu em thật sự từng rung động với người khác, có phải anh sẽ không thích em nữa không?”
Từ mà cô dùng chính là “Thật sự”, điều này đủ để thấy lời cô vừa nói chỉ là giả thiết.
Lúc này ánh mặt trời đang lên cao rực rỡ, nhiệt độ vừa phải, Đàm Tích mặc áo khoác len cashmere, đi bộ nhiều nên cảm thấy có chút nóng lên.
Hoắc Kỳ khẽ cười: “Sẽ không.”
Đàm Tích nhướng mày, thấp giọng hỏi: “Đúng rồi Hoắc Kỳ, em vẫn luôn muốn hỏi anh, anh có khúc mắc gì về mặt tình cảm không?”
Tuy rằng đây thật sự là lần đầu tiên của cô, nhưng cô vẫn khá tò mò về vấn đề này.
“Không có,” Hoắc Kỳ nói, “Dùng cái này để đánh giá một người chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ cần em vẫn là Tích Tích của ban đầu là tốt rồi, anh không để bụng những thứ khác.”
Giọng của anh chậm rãi mà ôn hòa, tựa như một bản nhạc có tiết tấu nhịp nhàng.
Trời cao ưu ái anh như thế, đã cho anh vẻ ngoài ưu tú vượt trội, lại còn cho anh chất giọng khiến người ta mê say.
Đàm Tích có chút chột dạ, yếu ớt nói: “Nhưng mà em có khúc mắc về mặt tình cảm.
Từ khi em bắt đầu hiểu chuyện đã hy vọng mình và người chồng trong tương lai sẽ là lần đầu tiên của nhau, tuy rằng trên mạng thường nói lần đầu tiên sẽ rất đau, rất khổ sở, nhưng em không quan tâm.”
Cô hy vọng nụ hôn đầu tiên, mối tình đầu tiên, đêm đầu tiên của mình đều được trao cho cùng một người.
Cô đã làm được, từ lần đầu tiên rung động cho đến lần cuối cùng, đều là cùng một người.
Cô còn trông chờ trong đêm tân hôn tự giao bản thân ra.
Nào nghĩ đến người đàn ông mà cô gặp được là chính nhân quân tử, đổi ngược lại thành cô là người chủ động, cứ như thể một người phụ nữ lưu manh sốt ruột không chờ nổi vậy.
Nhớ đến chuyện đó, Đàm Tích cảm thấy dường như không phải là do cô làm, mà giống như bị sinh vật quái dị nào đó bám vào người hơn.
“Không sao hết, anh đều tôn trọng em.” Hoắc Kỳ cong khóe môi, “Dù sao anh cũng có thể khiến em thỏa mãn.”
“Nhìn anh kiêu ngạo kìa.” Đàm Tích trừng mắt lườm anh, nơi đáy mắt hiện lên ý cười ranh mãnh.
Hoắc Kỳ nắm lấy bàn tay cô, kéo cô ôm vào lòng, nụ hôn cháy bỏng đáp xuống: “Có thể có được sự khẳng định của bà Hoắc, đương nhiên anh nên kiêu ngạo rồi.”
Lần này hai người không đến khu nhà dạy học, thi giữa kỳ đã sắp đến rồi, có rất nhiều học sinh đang ở trong lớp học giành giật từng giây từng phút, hai người lớn tướng kỳ quái như bọn họ mà đi vào, nhất định sẽ khiến cho đám học sinh tò mò.
Vào thời gian này, trên sân thể dục thật ra không có quá nhiều người, hơn nữa vừa mới ăn cơm xong, đi lại nhiều một chút cũng có lợi cho tiêu hoá.
Nhưng không ngờ, hôm nay ở sân thể dục lại tình cờ gặp được chủ nhiệm lớp cấp ba.
Chủ nhiệm lớp đeo mắt kính, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, luôn là dáng vẻ nghiêm túc đứng đắn.
Đàm Tích nhớ rõ, nhà của ông ấy ở ngay khu nhà bên cạnh trường học, thời gian nghỉ ngơi cơ bản sẽ không ở lại trường, nên cho dù thế nào cô cũng không ngờ sẽ gặp được ông ấy.
Đàm Tích đang cúi đầu đá viên sỏi dưới chân, căn bản không chú ý đến trên sân thể dục có một người đàn ông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, mãi đến khi nghe thấy Hoắc Kỳ chào hỏi, cô mới bừng tỉnh: “Em chào thầy ạ.”
Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.
Không cần biết là thời điểm nào, chỉ cần bọn họ đứng trước mặt ông ấy thì vẫn giống như những đứa trẻ ngày xưa.
Một câu “Em chào thầy ạ” này cứ như thể xuyên qua thời gian và không gian, đưa bọn họ về thời cấp ba xa xôi.
Ký ức của con người là thứ rất thần kỳ.
Khi học đại học, cô vẫn luôn mơ về thời cấp ba, từng mảnh ghép lộn xộn bừa bãi giống một bài thơ tản mạn.
Cô cũng từng mơ thấy người thầy chủ nhiệm này.
Ông ấy rất có trách nhiệm, là giáo viên đến trường sớm nhất, vừa vào lớp học đã quét dọn vệ sinh.
Lớp 12 năm ấy, trong lớp của bọn họ cũng không sắp xếp học sinh trực nhật, thế nên chủ nhiệm lớp bao trọn toàn bộ, buổi sáng tự mình quét dọn một lần, buổi tối lại ra tay quét thêm lần nữa.
Tưởng chừng chỉ là một công việc đơn giản, nhưng các giáo viên khác lại không làm được, ông ấy kiên trì làm suốt một năm trời, nghe các em học sinh sau này nói, đến tận bây giờ ông ấy vẫn duy trì hành động này.
Những lớp mà ông ấy từng chủ nhiệm đều có tỷ lệ lên lớp cao nhất, xét từ góc độ này mà nói, ông ấy là một giáo viên vô cùng ưu tú.
Nhưng mỗi khi Đàm Tích nhớ đến ông ấy, trong lòng sẽ dâng lên cảm giác rất không thoải mái.
Đàm Tích nhìn thấy thầy Trương, ánh mắt hai người đối diện nhau.
Rõ ràng là Hoắc Kỳ chào hỏi thầy Trương trước, nhưng thầy Trương lại không nhìn anh mà nhìn thẳng về phía Đàm Tích.
“Đàm Tích, Hoắc Kỳ, các em về thăm trường cũ à.” Thầy Trương nhoẻn miệng cười, sau đó thoải mái gọi tên của bọn họ.
Không có chút do dự nào, giống như hiện tại bọn họ vẫn là học sinh cấp ba sớm chiều ở cùng với ông ấy.
Lúc đầu Đàm Tích muốn nói chút gì đó, nhưng cảm xúc trong lồng ngực bỗng trào dâng, bản thân cô cũng không thể nói rõ cảm xúc đó rốt cuộc là gì.
Là kính trọng chiếm phần nhiều, hay là oán hận nhiều hơn một chút đây?
Cô không nói gì, cả người tựa như bị bọc vào trong một lớp kén ảo giác, âm thanh xung quanh vô cùng hỗn loạn.
—— “Đàm Tích, sao em không biết suy nghĩ chút nào vậy, em có biết xuất thân của Hoắc Kỳ không? Hai người các em đã định trước là không có cơ hội, điều em nên