Đại Việt triều, năm Càn Nguyên thứ hai.
Xuân về hoa nở, thời tiết chợt ấm chợt lạnh, gió nhẹ lay động, cành hoa lay động, trong không khí thoang thoảng hương hoa nhàn nhạt.
Tia nắng ban mai hơi lộ ra, phía đông phiếm mặt trời.
Hạ nhân Trường Ninh bá phủ bận rộn qua lại trong viện, trong phủ dần náo nhiệt hẳn lên. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.
Ở phía Tây yên tĩnh thanh nhã lại là một mảnh im ắng, cả một viện to như vậy lại không có một hạ nhân nào qua lại.
Trên chiếc giường lớn khắc hoa, Khương Nịnh Bảo chậm rãi mở hai mắt sau một giấc ngủ say, đôi mắt nàng thật đẹp, dung mạo xinh đẹp vô hạn, khí chất nhu nhược thanh thuần, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu, làm cho người thương tiếc. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.
“Đúng là xuyên sách sao?"
Khương Nịnh Bảo xốc chăn mỏng ngồi ngay ngắn ở mép giường, ấn đường nhíu lại, hai tròng mặt lộ ra khiếp sợ và khó tin, ngồi một lúc lâu, nàng xốc màn lụa, khoác một lớp áo mỏng xuống giường, mang giày thêu hoa, tùy ý cột mái tóc dài đến eo lại.
Lúc này cửa kẽo kẹt hai tiếng, một người mặc y phục màu xanh, tay chân nhẹ nhàng xuất hiện trong phòng, thấy người trong phòng đã tỉnh, giọng nói mang theo một tia kinh ngạc.
“Cô nương, người tỉnh rồi sao?”
Khương Nịnh Bảo liếc nhìn người mới tới, lộ ra nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng gật đầu, tiến lên cầm bàn chải đánh răng bằng cây dương liễu, thấm ít bột đánh răng làm bằng dược liệu rồi bắt đầu súc miệng.
Chờ súc miệng xong, Khương Nịnh Bảo bắt đầu rửa mặt.
Nhìn bóng gương mặt tinh xảo trong chậu đồng, Khương Nịnh Bảo hơi ngơ ngác một chút, nhìn hơn mười năm, nàng vẫn không quen nhìn gương mặt nhu nhược mỹ lệ này. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.
Đời trước, tướng mạo Khương Nịnh Bảo cũng xinh đẹp, khí chất đường hoàng, ai ngờ sau khi xuyên qua, tướng mạo lại đi về hướng cực đoan, là một mỹ nhân nhu nhược.
Dù là không tức giận, thoạt nhìn cũng đã giống như mỹ nhân hờn dỗi.
Với vẻ ngoài như vậy sẽ dễ dàng nhận được thương tiếc của nam nhân, nhưng làm nữ nhân ghen ghét đố kỵ.
Khương Nịnh Bảo than nhẹ một tiếng, không nhìn bóng mặt trong nước nữa, thuần thục rửa mặt xong, nhận khăn tỳ nữ đưa tới lau mặt sạch sẽ, tỳ nữ ở bên cạnh tươi cười, thấp giọng nói: "Cô nương, bữa sáng là cháo gà xé sợi người thích ăn."
Nói xong, tỳ nữ cúi đầu, nhanh chóng bưng cháo gà xé sợi ra.
Cháo gà rất thơm, nhìn ra được tay nghề đầu bếp nấu cháo rất tốt.
Với tư cách là Đại tiểu thư nhị phòng Trường Ninh bá phủ, Khương Nịnh Bảo thường xuyên mặc tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, nhưng chuyện đó là chuyện đã từng, từ ba năm trước, cha mẹ nàng quay về tông tộc giỗ tổ gặp cướp và rơi xuống vách núi, sống chết không rõ, đồ ăn của nàng ngày càng bị cắt giảm.
Nhất là mấy ngày nay, điểm tâm chỉ có một chén cháo.
May mắn là cháo vẫn được đầu bếp giỏi nấu cháo nhất làm.
Nghĩ tới ký ức tối hôm qua tiếp thu, khóe miệng Khương Nịnh Bảo lộ ra lạnh lẽo, ngồi bên bàn, chậm rãi uống cháo gà, uống xong, sắc trời bên ngoài đã sáng.
"Cô nương, nay là ngày mười lăm, người nên tới Thọ Kim Đường thỉnh an lão phu nhân ạ." Tỳ nữ nhìn thoáng qua sắc trời, thu dọn bàn, nhỏ giọng nhắc nhở.
Khương Nịnh Bảo nghe được tỳ nữ nhắc nhở, khẽ gật đầu, mỗi tháng mùng một và mười lăm, nàng phải tới Thọ Kim Đường thỉnh an lão phu nhân.
“Xuân Hỉ, lấy bộ váy dài màu lam lại đây."
Khương Nịnh Bảo chải búi tóc cao, thay một chiếc váy dài màu xanh biếc, bên hông là một cái túi tiền tinh xảo, tỳ nữ vội vàng lấy từ tráp ra vài món trang sức đẹp đẽ đeo lên cho nàng.
Cả người thoạt nhìn nhỏ nhắn, yếu ớt và xinh đẹp.
"Đi thôi, tới Thọ Kim Đường."
Hai chủ tớ ra khỏi viện nhỏ, xuyên qua hành lang gấp khúc, từng tốp tỳ nữ mặc y phục màu xanh cung kính hành lễ với Khương Nịnh Bảo.
Chờ Khương Nịnh Bảo đi qua, các nàng lặng lẽ bàn luận.
"Nghe nói Tứ cô nương có hôn ước với thế tử gia Quốc Công phủ."
"Nếu Nhị gia và Nhị thiếu phu nhân còn ở đây, Tứ cô nương cũng sẽ không suy bại tới mức này."
"Kỳ thật đãi ngộ của Tứ cô nương vẫn còn tốt, chỉ là đồ ăn bị cắt giảm, lão phu nhân lương thiện, đã sớm giao đồ cưới của Nhị thiếu phu nhân cho Tứ cô nương."
"Dù nói thế nào Tứ cô nương cũng là vị hôn thê của thế tử gia Quốc Công phủ, các chủ tử sẽ không làm gì quá đáng, dù cho bên ngoài đồn đại hoang đường, thế tử gia có lẽ sẽ không vì trưởng nữ An Viễn Hầu mà từ hôn đâu."
"Chuyện này khó nói lắm, thân phận Tứ cô nương so ra kém Đại tiểu thư An Viễn Hầu phủ, vị Đại tiểu thư kia chắc chắn sẽ không chịu ở dưới Tứ cô nương."
"Như thế này, hôm nay mọi người trong kinh thành đều nhìn chằm chằm vào bá phủ chúng ta."
“…”
Khương Nịnh Bảo không quan tâm đám tỳ nữ bàn luận, một đường đi tới Thọ Kim Đường, vào lúc tới cửa chính Thọ Kim Đường, nàng gặp người duy nhất chưa định thân của đại phòng, Ngũ cô nương Khương Minh Dao. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.
Khương Minh Dao lãnh đạm khẽ gật đầu với Khương Nịnh Bảo.
“Tứ tỷ.”
Ngũ cô nương Khương Minh Dao có gương mặt đẹp đẽ, khí chất lạnh lùng, chỉ kém Khương Nịnh Bảo một tháng tuổi, bị một đám hạ nhân vây quanh mà giữa mày cũng không có vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
“Ngũ muội.” Khương Nịnh Bảo nở nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn yêu kiều, nhút nhát, làm cho người ta thương tiếc.
Hai vị tiểu thư gặp nhau, một người tôi tớ đông đảo, tiền hô hậu ủng, một người lẻ loi trơ trọi chỉ có hai chủ tớ.
Đãi ngộ khác biệt này làm cho người ta thổn thức không thôi.
Khương Nịnh Bảo lại không thèm để ý, nàng không thích có quá nhiều người hầu hạ, từ sau khi cha mẹ xảy ra chuyện ngoài ý muốn từ ba năm trước, hạ nhân trong phủ đa số có ý trèo cành cao.
Ở lại cạnh nàng chỉ còn tỳ nữ Xuân Hỉ này.
Tiểu nha hoàn ở cửa vén mành lên, cung kính nói: "Mời hai vị cô nương vào."
Khương Minh Dao liếc nhìn Tứ tỷ yêu kiều nhu nhược một cái, ấn đường khẽ nhíu lại, dời đi tầm mặt, thần sắc lạnh nhạt đợi nàng vào rồi mới nhấc bước vào sau.
Khương lão phu nhân từ trước tới nay không thích con thiếp thất, có thể tới Thọ Kim Đường thỉnh an chỉ có con vợ lớn hai phòng, ngoại trừ con trai trưởng và cháu chắt còn nhỏ, tất cả đều đi tới thư viện học hoặc là tới phủ nha làm ban sai [1].
[1] Việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa.
Từ một năm trước, từ sau khi trưởng nữ đại phòng xuất giá, mỗi lần tới Thọ Kim Đường thỉnh an chỉ còn có Khương Nịnh Bảo, Khương Minh Dao và Đại phu nhân trong phủ.
Chính phòng trong đại sảnh, khói hương lượn lờ.
Khương lão phu nhân ngồi ngay ngắn trên cao đường, mặc một chiếc váy màu tím sẫm, mái tóc bạc được búi ra sau đầu, khuôn mặt hòa ai, nếu không phải trong mắt có ánh sáng lóe lên, ai cũng sẽ cảm giác đây là một vị lão thái thái mặt mũi hiền từ.
Bên cạnh bà là một mỹ phụ trung niên, mặt mày khôn khéo, là Đại phu nhân Trương thị của Trường Ninh bá phủ, mẫu thân Khương Minh Dao.
Khương Nịnh Bảo cầm mép váy, từ từ đi tới giữa sảnh, uốn gối hành lễ với Khương lão phu nhân.
“Nịnh Bảo bái kiến tổ mẫu, Đại bá mẫu."
Khương Minh Dao lên tiếng thỉnh an.
“Minh Dao thỉnh an tổ mẫu, mẫu thân."
Khương lão phu nhân nhìn hai cháu gái có hai khí chất khác nhau, lộ ra nụ cười hòa ái, nhất là đối với Ngũ cô nương Khương Minh Dao của đại phòng, bà rất coi trọng đứa cháu gái này.
Khương lão phu nhân tươi cười hỏi tình hình gần đây của Khương Minh Dao, vừa lòng gật đầu, sau đó chuyển qua Khương Nịnh Bảo, đối với dung mạo xinh đẹp vô hạn, thoạt nhìn yếu đuối, điềm đạm đáng yêu của cháu gái, Khương lão phu nhân nhịn không được nhíu mày. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.
Kỳ thật bà không thích đứa cháu gái này, mỗi lần nhìn thấy Khương Nịnh Bảo, lão phu nhân đều sẽ nhớ tới đám cơ thiếp có tướng mạo đẹp, nhu nhược trong hậu viện được
Nhưng đứa cháu gái này có vận khí rất tốt, từ nhỏ đã có mối hôn sự tốt.
Mang tới cho Trường Ninh bá phủ không ít chỗ tốt, giờ hôn sự của nàng xảy ra biến cố, có giữ được hay không rất khó nói, e rằng giữ được, vị trí chính thê cũng phải chắp tay nhường người, thần sắc Khương lão phu nhân phức tạp nhìn Khương Nịnh Bảo một cái, hiếm khi mềm lòng mở miệng.
“Tứ nha đầu, những lời đồn lung tung bên ngoài con không cần để ý, tổ mẫu chắc chắn sẽ làm chủ cho con, không ai có thể khi nhục cô nương bá phủ chúng ta."
“Mẫu thân nói rất đúng, tứ nha đầu, con cứ yên tâm, hôn sự của con sẽ tốt." Đại phu nhân Trương thị ở bên cạnh cũng nhịn không được lên tiếng trấn an.
Nói tới người nào trong phủ không hy vọng hôn sự của Khương Nịnh Bảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhất, không ai khác ngoài Đại phu nhân Trương thị.
Trường Ninh bá phủ là huân quý thế gia đang xuống dốc, chỉ có tước vị, không có thực quyền.
Chức quan nam nhân trong nhà đều không cao.
Trước kia Đại phu nhân bá phủ bị đám quý phu nhân lạnh nhạt, từ sau khi Khương Nịnh Bảo trở thành vị hôn phu của con thừa tự của Định Quốc Công, mấy quý phu nhân ngày xưa xa lạnh nàng nhao nhao giao hảo với nàng.
Cũng bởi vậy nữ nhi lớn của bà mới gả được vào hầu phủ.
Hưởng thụ ngon ngọt rồi đương nhiên Đại phu nhân không muốn hôn sự của chất nữ xảy ra biến cố, đặc biệt là bá gia đang chuẩn bị xin một chức quan nửa chức cho thứ tử của nàng.
Kỳ thật Đại phu nhân Trương thị cũng giống như Khương lão phu nhân, không thích dung mạo đẹp động lòng người, thoạt nhìn ôn nhu yếu ớt của Khương Nịnh Bảo, bởi vậy nàng ngầm đồng ý hạ nhân giảm bớt đãi ngộ của trưởng nữ nhị phòng, nhưng sẽ không làm chuyện quá đáng.
Việc này Khương lão phu nhân cũng biết, nhưng cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Khương Minh Dao lạnh lùng như băng ở bên cạnh Khương Nịnh Bảo hiếm khi lộ ra một tia thương hại, hôn sự của Tứ tỷ được nhiều người hâm mộ, nhìn chằm chằm vào cũng không phải chuyện gì tốt.
An Viễn Hầu phủ thế lớn, Trường Ninh bá phủ xuống dốc.
Phải nhìn xem Định Quốc Công phủ quyết định thế nào.
Nàng xem ra, hôn sự của Tứ tỷ và thế tử Định Quốc Công phủ e là sẽ phát sinh biến cố.
Khương Nịnh Bảo hơi hơi mỉm cười, dịu dàng ngoan ngoãn gật đầu: “Đa tạ tổ mẫu, Đại bá mẫu.” Nàng rũ mí mắt xuống che giấu tia lạnh lẽo chợt lóe lên, nàng một chút cũng không tin Khương lão phu nhân và Đại bá mẫu sẽ làm chủ cho nàng.
Vừa tỉnh dậy, chợt biết được người mình xuyên vào chính là nữ phụ ác độc, hiện tại Khương Nịnh Bảo đã bình tĩnh lại, tất nhiên biết được sự việc phát sinh kế tiếp, phủ Định Quốc Công sẽ phái người tới cửa từ hôn, sau khi lão phu nhân và đại phu nhân biết được những bồi thường mê người của phủ Quốc Công, vội vã giúp nàng hủy bỏ hôn sự này.
Lúc này, bên ngoài có một tỳ nữ bẩm báo.
“Lão phu nhân, Đại phu nhân, Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công cầu kiến.”
Lời này vừa nói ra, không khí trong phòng tức khắc lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.
Khương Minh Dao liếc mắt nhìn tứ tỷ bên cạnh, trên khuôn mặt xinh đẹp lạnh như băng hiếm khi lộ ra một tia lo lắng.
Ý đồ đến đây của Định Quốc Công phủ sợ là không tốt.
Khương Nịnh Bảo bỗng nhiên nghĩ đến tình tiết trong sách, thầm nói thật là đúng dịp, xem ra hôm nay đúng là ngày phủ Định Quốc Công từ hôn, nàng rũ mí mắt xuống, đáy mắt xẹt qua một tia u ám.