Gả Cho Cha Của Nam Chính

Chương 2


trước sau

Triệu quản gia của phủ Định Quốc Công là một nam nhân trung niên có khuôn mặt gầy guộc, sống lưng thẳng tắp, bước chân trầm ổn và mơ hồ có tức khí sát phạt, không khó nhìn ra vị Triệu quản gia này là người đã từng chinh chiến trên chiến trường.

 

Nếu không có kinh nghiệm kiếp trước, Khương Nịnh Bảo cũng sẽ không nhận ra vị Triệu quản gia thoạt nhìn khôn khéo này còn chưa phai mờ hết tức khí sát phạt, nàng không khỏi nghĩ đến vị chỉ nghe danh không thấy mặt kia, dưỡng phụ của nam chủ Tạ Cảnh Dực - Định Quốc Công, bá tánh Đại Việt triều không ai không biết. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Hắn cũng là người Khương Nịnh Bảo kính nể nhất.

 

Hiện giờ chẳng qua mới có hai mươi tám mà đã là chiến thần Đại Việt triều khiến kẻ địch nghe tiếng sợ vỡ mật.

 

Một nam nhân bảo vệ quốc gia, cốt sắt cứng cỏi như vậy, ai có thể nghĩ đến chuyện hai năm sau nội thương của hắn sẽ bộc phát, vừa mới ba mươi đã qua đời.

 

Nam chính Tạ Cảnh Dực trở thành Định Quốc Công tân nhiệm.

 

Khương Nịnh Bảo nghĩ đến cảm giác ngủ một giấc dậy đã tiếp thu phần ký ức của thân xác này, nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay hồng bảo thạch một chút, nhấp nhấp cánh môi màu hồng đào, trầm tư.

 

“Lão phu nhân, Triệu mỗ lần này tới cửa là vì hôn sự của thế tử gia và Khương Tứ tiểu thư.” Triệu quản gia không hổ là người đã từng làm binh, mới tới đã nói thẳng, gọn gàng dứt khoát nói rõ mục đích của mình.

 

Lời này vừa nói ra, đại sảnh đột nhiên một thoáng im lặng. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Khương lão phu nhân hồi hộp trong lòng, một dự cảm không tốt từ đáy lòng dâng lên, bà nhìn thoáng qua cháu gái Khương Nịnh Bảo, ung dung bình tĩnh hỏi: “Triệu quản gia, lời này là có ý gì?”

 

Đại phu nhân Trương thị xoắn xoắn cái khăn trong tay, áp sự bất an dưới đáy lòng xuống, cười hỏi: “Triệu quản gia, cháu gái nhà ta đã đủ mười sáu, không biết khi nào thế tử gia và cháu gái nhà ta mới thành thân?”

 

Khương Nịnh Bảo thoát khỏi suy nghĩ, hai mắt lạnh nhạt nhìn Triệu quản gia.

 

Triệu quản gia nghĩ đến thái độ kiên quyết từ hôn của thế tử gia, hơi hơi nhíu mi, trong lòng thở dài một tiếng, nhịn không được mà thương hại Khương gia tứ tiểu thư.

 

“Triệu mỗ phụng mệnh thế tử gia đến để giải trừ hôn ước của thế tử gia và Khương Tứ tiểu thư.”

 

Đại sảnh tĩnh mịch, không khí đột nhiên đình trệ.

 

Các tỳ nữ và ma ma cũng câm lặng không dám hó hé một tiếng nào.

 

Đôi mắt đẹp của Khương Minh Dao lộ vẻ lo lắng, bồn chồn kéo nhẹ tay áo Khương Nịnh Bảo, Khương Nịnh Bảo nghiêng đầu ôn nhu cười cười với nàng, đôi mắt tuyệt mỹ dậy sóng nhưng không có chút sợ hãi nào.

 

Khương Minh Dao sửng sốt.

 

Phản ứng của vị Tứ tỷ này thật kỳ quái.

 

Sau một lúc lâu, Khương lão phu nhân nhấp nhấp nước trà, lộ ra một nụ cười cứng đờ, ngữ khí khô khốc mà nói: “Triệu quản gia, có phải ngươi nói sai rồi không, vì sao thế tử gia phải giải trừ hôn ước với tứ nha đầu nhà ta?”

 

Triệu quản gia lắc đầu thở dài: “Đây là quyết định của thế tử gia.”

 

Khương lão phu nhân không còn một chút ý định cầu may nào nữa, trên mặt khó nén phẫn nộ, ‘ phanh ’ một tiếng, cốc trà màu hồng phấn trang trí hoa lá và chim chóc trong tay đập thật mạnh lên bàn.

 

“Triệu quản gia, từ hôn là một chuyện liên quan đến danh dự của tiểu thư bá phủ của bà già này, thứ cho ta không thể chấp nhận lời từ hôn, tuy đích nữ của An Viễn Hầu thân phận cao quý, nhưng cũng phải ở dưới cháu gái bà già này!"

 

“Hôn sự này không thể từ!”

 

Khương lão phu nhân ngữ khí kiên quyết, sắc bén nhìn chằm chằm Triệu quản gia, cường điệu từng câu từng chữ. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

“Mẫu thân nói rất đúng, hôn sự này không thể từ, cháu gái ta từ trước đến nay tuân thủ kỷ cương nghiêm ngặt, an phận thủ thường, chưa bao giờ làm ra mấy việc khác người, thân phận của đích nữ An Viễn Hầu quả thật cao hơn so với cháu gái của ta, nhưng người bị hủy hoại thanh danh là nàng ta, vì sao ta phải đồng ý việc từ hôn, hủy hoại thanh danh của cháu gái ta để thành toàn cho vị đại tiểu thư kia?

 

“Chẳng lẽ là bắt nạt cháu gái của ta không có cha mẹ giúp đỡ?”

 

“Thế tử gia này thật là khinh người quá đáng!”

 

“Lúc trước mối hôn sự này được định ra như thế nào, Triệu quản gia cũng rõ ràng, hiện giờ thế tử gia muốn giải trừ hôn ước, thật là vong ân phụ nghĩa.”

 

Đại phu nhân Trương thị giận tím mặt, ngữ khí tràn đầy khí thế hùng hổ doạ người.

 

Hôn sự của cháu gái là thứ để Định Quốc Công phủ đứng vững, không có hôn sự này, địa vị của Trường Ninh Bá phủ chắc chắn sẽ xuống dốc không phanh.

 

Mà hoàn cảnh của bá phủ phu nhân là nàng chắc chắn sẽ không hề tốt đẹp.

 

Địa vị của đại nữ nhi ở nhà chồng cũng sẽ xuống dốc không phanh, đây là việc mà Trương thị không thể chịu đựng.

 

Khương Nịnh Bảo nhàn nhạt nhìn một màn này, hai mắt hiện lên một tia phức tạp, người của Trường Ninh Bá phủ đều không phải người xấu, nhưng lại chỉ nghĩ đến quyền lợi của bản thân……

 

Lúc này, đại phu nhân Trương thị chuyển hướng sang Khương Nịnh Bảo, thuận thế lôi kéo nàng nhu di, vỗ nhẹ một chút, trấn an nói: “Tứ nha đầu đừng sợ, đại bá mẫu sẽ không để con oan uổng bị người khác bắt nạt.”

 

“Con tin tưởng tổ mẫu và đại bá mẫu.”

 

Khương Nịnh Bảo quay lại trạng thái tín nhiệm tươi cười, giữa mày tràn đầy khí chất mềm yếu chọc người thương tiếc, giống như một đóa hoa sen thanh thuần nhu mỹ, làm cho người khác không thể dời mắt.

 

Triệu quản gia từ lúc tiến vào đại sảnh đã chú ý đến hai vị tiểu thư bá phủ, xuất phát từ lễ phép, cũng không nhìn kỹ.

 

Bây giờ mới biết Khương Tứ tiểu thư bị thế tử gia từ hôn cũng ở trong đó.

 

Vừa chợt thấy, đã bị vẻ đẹp tinh tế mỹ lệ của Khương Nịnh Bảo làm cho kinh động một phen.

 

Trong lòng Triệu quản gia không khỏi sinh ra một tia xấu hổ và không đành lòng.

 

Không nghĩ tới vị hôn thê này của thế tử gia sẽ là một tiểu thư mềm yếu dung mạo tinh xảo, làm cho người khác nảy lòng thương yêu che chở như vậy.

 

Kỳ thật trong lòng Triệu quản gia cũng không tán đồng việc thế tử gia cố chấp muốn giải trừ hôn ước, từ hôn với Trường Ninh Bá phủ tứ tiểu thư. Khương gia tứ tiểu năm nay đã đủ mười sáu, chỉ đợi chọn ra ngày cưới, liền theo đó mà gả vào Định Quốc Công phủ. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Ai ngờ lại xảy ra sự cố.

 

Trong bữa tiệc thưởng hoa đào của Thụy Vương phi, thế tử gia nhảy xuống nước cứu đích trưởng nữ của An Viễn Hầu, huỷ hoại sự trong sạch của đối phương, do đó mà khăng khăng muốn hủy bỏ mối hôn sự này để lấy đích trưởng nữ của An Viễn Hầu.

 

Lão phu nhân không đồng ý, hứa hẹn nói nếu An Viễn Hầu đồng ý, có thể dùng lễ nghi của bình thê đón đích trưởng nữ của An Viễn Hầu vào cửa, nhưng thế tử gia lại quỳ một ngày trước sân của lão phu nhân, ép lão phu nhân không thể không đồng ý.

 

Trong lòng Triệu quản gia rất khó chịu, trong lòng hắn, lão phu nhân vào Quốc Công gia mới là chủ nhân chân chính trong phủ, thế tử gia chẳng qua là con nuôi dòng chính của Tạ gia lên làm thiếu gia.

 

Huống hồ thế tử gia này mới chỉ là dự định, Quốc Công gia vẫn chưa nộp sổ con để định ra danh phận thế tử, hắn chỉ là hữu danh vô thực.

 

Nhưng tưởng tượng đến hoàn cảnh của Quốc Công gia, vị thế tử gia này đã được mặc định là chủ nhân tương lai của Quốc Công phủ.

 

Triệu quản gia thở dài trong lòng.

 

“Từ hôn với Tứ tiểu thư là ý kiến của thế tử gia, Quốc Công gia cũng không biết rõ, lão phu nhân nhà ta cũng không lay chuyển được thế tử gia, mới đồng ý cho Triệu mỗ tới cửa từ hôn.”

 

Triệu quản gia không muốn lão phu nhân và Quốc Công gia phải chịu tiếng oan, lên tiếng giải thích một câu.

 

Đại phu nhân Trương thị nghe Triệu quản gia nói, lại lần nữa vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Khương Nịnh Bảo, sắc mặt trầm trọng xoay người, trong mắt tràn đầy phẫn nộ trừng mắt với Triệu quản gia, nàng cười lạnh một tiếng: “Thế tử gia Quốc Công phủ cũng có thể diện thật lớn, nói từ hôn liền từ hôn, hắn có nghĩ đến việc từ hôn sẽ gây ra tổn thương lớn biết bao nhiêu, dù sai là phía nhà trai nhưng sau khi từ hôn, cháu gái ta làm sao có thể có hôn sự tốt nữa?"

 

Vẻ mặt của Triệu quản gia cứng lại, khuôn mặt già nua đỏ lên, môi giật giật, muốn cãi lại lại không thể nào cất tiếng, việc này nói đến cùng là thế tử gia đuối lý.

 

“Chuyện này... Dưa hái xanh không ngọt, thế tử gia muốn từ hôn, hạ nhân chúng

ta chỉ có thể tuân theo, song lão phu nhân nói, sẽ bồi thường cho tứ tiểu thư của quý phủ.”

 

Ấn đường của Khương Nịnh Bảo giật giật, liếc mắt xem xét Triệu quản gia, thầm nghĩ ám đao rốt cuộc cũng tới.

 

Nam chính trong truyện từ hôn cũng cho bồi thường phong phú, cũng bắt đầu mở ra con đường ác hóa của nữ phụ Khương Nịnh Bảo.

 

Làm một nữ phụ ác độc khoác áo bạch liên hoa dung mạo mềm yếu, thật sự là lợi dụng vô cùng nhuần nhuyễn mỹ mạo yểu điệu và tâm kế ác độc của mình.

 

Khương Nịnh Bảo nghĩ đến ‘bản thân' điên cuồng ác độc trong sách, hai mắt hiện lên một tia hứng thú.

 

Lại nói, nàng và nữ phụ ác độc này đều là người trong ngoài bất nhất.

 

Thật là thú vị.

 

Đại phu nhân Trương thị nghe vậy thì sửng sốt, khăn trong tay xoắn chặt, Khương lão phu nhân liếc mắt nhìn Triệu quản gia một cái, bưng chén trà lên nhấp, thần sắc không dao động.

 

“Bồi thường?”

 

Một âm thanh trong trẻo dễ nghe đột nhiên vang lên, tầm mắt của mọi người đồng thời nhìn về phía đương sự Khương Nịnh Bảo nhỏ bé nhu nhược vừa phát ra âm thanh.

 

“Triệu quản gia nói xem, thế tử gia rốt cuộc sẽ bồi thường cho ta như thế nào?”

 

Khương lão phu nhân khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị, nhịn không được nhìn kỹ lại đứa cháu gái thoạt trông vẫn nhu nhược dễ ức hiếp trước kia, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

 

“Tứ nha đầu, con hãy yên tâm, việc này tổ mẫu chắc chắn sẽ làm chủ cho con, bồi thường có nhiều bao nhiêu cũng không quan trọng bằng danh dự của con.”

 

Môi Trương thị giật giật, cuối cùng cũng không nói gì.

 

“Đa tạ tổ mẫu.” Khương Nịnh Bảo nhẹ nhàng hành lễ, lộ ra một nụ cười nhu mì điềm đạm, trong lòng lại thầm nghĩ, chốc nữa thôi lão phu nhân sẽ bị chính lời nói của mình vả vào mặt.

 

Khương Nịnh Bảo nghiêng đầu, dùng đôi mắt xinh đẹp nhàn nhạt nhìn Triệu quản gia.

 

“Triệu quản gia, ngươi còn chưa nói Quốc công phủ sẽ cho ta bồi thường gì đâu?”

 

“Bẩm Tứ tiểu thư, thế tử gia hứa, nếu Tứ tiểu thư đồng ý hủy bỏ mối hôn sự này, hắn sẽ nhận tứ tiểu thư làm muội muội, cũng sẽ nhập vào gia phả, chờ tứ tiểu thư xuất giá, thế tử gia sẽ đưa ra một phần của hồi môn phong phú.”

 

“Tứ tiểu thư, một khi người thành muội muội của thế tử gia, chính là đại tiểu thư của Quốc Công phủ, thân phận nước lên thì thuyền lên, lại nói muốn một mối hôn sự tốt cũng không khó.”

 

Trong mắt Triệu quản gia hiện lên một tia không đành lòng, căng da đầu nói ra bồi thường của thế tử gia, trong không thôi thông cảm với vị Khương tứ tiểu thư xinh đẹp mỏng manh này. Truyện được edit bởi Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy vui lòng up sau page 4 chương.

 

Vị hôn thê biến thành muội muội, cũng may thế tử gia nghĩ ra, không thể không nói đây là một sự bồi thường khó ai có thể cự tuyệt.

 

Trường Ninh Bá phủ là thế gia huân quý đang xuống dốc, dựa vào quan hệ họ hàng của Quốc Công phủ, mới kéo dài được vinh quang, một khi mất đi mối hôn sự với Quốc Công phủ này, Trường Ninh Bá phủ sẽ lập tức bị đánh cho hiên về nguyên hình, tiếp tục xuống dốc.

 

Triệu quản gia vừa nói những lời này ra, thần sắc của mọi người trong đại sảnh khác nhau.

 

Khương lão phu nhân - người vừa mới nói có bao nhiêu bồi thường cũng không quan trọng bằng danh dự của nàng - vẻ mặt khẽ khàng động đậy. Bà bưng chén trà lên nhấp, trầm mặc không nói, tựa hồ như đang cân nhắc lợi hại.

 

Hô hấp của Đại phu nhân Trương thị cứng lại, ánh mắt mập mờ, đừng chỉ thấy bà vừa mới chính nghĩa bảo vệ hôn sự cho cháu gái đã mất song thân, kỳ thật nội tâm Trương thị đã sớm rõ ràng, hôn sự này chủa cháu gái chỉ sợ là phải hủy rồi, nói đến cùng, vẫn là vì lợi ích của chính mình.

 

Chỉ cần cháu gái thành muội muội của thế tử Quốc công phủ, tiếp tục có quan hệ họ hàng với Quốc công phủ, Dao nhi của bà mới có thể gả đi nơi tốt, địa vị của đại nữ nhi ở nhà chồng cũng sẽ không bị dao động.

 

Trong đại sảnh lặng im một lúc.

 

Triệu quản gia lẳng lặng đứng chờ, mười phần kiên nhẫn.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện