Chương 60 Thích phi thuyền như thế nào
“Thưa quý ngài, quý cô.”
Một giọng nói ôn hoà của người thú tộc hươu trên hành tinh Har-low truyền đến sau lưng, “Cho hỏi vũ khí cấp A này quý vị có muốn không?”
Giọng nói của người thú tộc hươu rất nhẹ, giống như tín hiệu phá tan sự yên tĩnh và lo lắng lúc chia ly.
Cố Huấn Đình thu ánh mắt về, bên mặt mang theo ánh hào quang và nhiệt độ ấm áp, nghiêng đầu nhìn về Lục Vãn Vãn đang đứng cách anh không xa, “Đi thôi.”
Lục Vãn Vãn gật đầu, xoay người nói với người thú tộc hươu, “Chúng tôi mua, cảm ơn.”
Bọn họ mua thêm một số bộ phận kim loại, bổ sung năng lượng cho phi thuyền, tiện thể thưởng thức bánh ngọt vô cùng đặc sắc làm từ cỏ linh quả.
Tất nhiên, vì thương thế chưa hoàn toàn hồi phục nên tiểu công chúa chỉ được cho phép ăn một miếng nhỏ.
Linh quả ăn vào có vị ngọt của quýt, kèm theo hương vị tươi mát của chanh, kem cũng rất đặc biệt, mềm mịn nhưng không ngấy, thêm một chút mát lạnh từ thạch, mùi vị rất ngon.
Lục Vãn Vãn mang về hai cái, một người một mèo không ở lại hành tinh Har-low quá lâu, trước khi trời tối hẳn, họ trả tiền dừng đỗ rồi rời đi.
“Vãn Vãn, trực tiếp về nhà sao?” Phương Phương dọn chiếc ghế mà Tạ Kha và Khả Khả ngồi lúc trước, đứng trong góc giống như một lính gác vậy.
“Ừm.” Lục Vãn Vãn gật đầu, liếc xem thời gian, “Tối ngày mai có lẽ tới nhà rồi.”
Lục Vãn Vãn lặng lẽ thu dọn tất cả chăn đệm dự phòng vốn đa được trải sẵn lại.
......
Mặc dù chất lượng phi thuyền của bọn họ khá tốt, nhưng bay vẫn có hơi gập ghềnh, ngủ không được thoải mái cho lắm, Lục Vãn Vãn bèn dứt khoát dành thời gian để tu luyện.
Thực lực của cô đã tăng lên rất nhiều, trong cơ thể đã hình thành hai con đường, từ lòng bàn tay trái đến bể tinh thần, sức mạnh tinh thần cũng đã mạnh hơn trước bội phần.
Nếu như bây giờ cô lại tham gia kiểm tra thiên phú lần nữa, có lẽ sẽ không còn ở cấp C thấp đến đáng thương kia nữa.
“Ta cảm thấy chắc cũng lên cấp B rồi.” Lục Vãn Vãn thoát ra từ trạng thái tu luyện, nói xong liền cười.
“Cái gì B?” Nhuyễn Nhuyễn nằm ở một bên hỏi.
Lục Vãn Vãn cười lắc đầu, sờ lưng nó, ánh mắt chuyển động, rồi lấy quả bóng lông từ trong chuỗi không gian ra.
Bóp một cái, rồi thêm một cái nữa.
Cô rất cẩn thận, không để cho những sợi lông đó rơi ra, chỉ sờ sờ rồi cất vào lại.
Nhuyễn Nhuyễn quan sát tất cả, bình thường nó chẳng được vuốt ve dịu dàng như vậy: “...”
Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.
Lục Vãn Vãn vừa cất quả bóng lông xong thì quang não rung lên.
Cô mở ra xem, là tin nhắn Cố Huấn Đình gửi đến.
“992 nói trước mắt bọn họ vẫn chưa gặp nguy hiểm gì, không cần lo lắng.”
Lục Vãn Vãn nhìn thời gian, đã là hơn 12 giờ đêm rồi.
Tiểu công chúa vẫn chưa ngủ, có lẽ cũng đợi tin tức gửi về từ 992.
Tạ Kha bọn họ không gặp nguy hiểm gì, tất nhiên là rất tốt.
Lục Vãn Vãn ngẫm nghĩ, trả lời một câu, “Vâng, Cố tiên sinh ngủ ngon.”
Cô đợi ba giây, Cố Huấn Đình gửi đến tin nhắn ngắn gọn, “Ngủ ngon.”
Hành trình trở về rất thuận lợi, tối ngày thứ hai kể từ khi Tạ Kha bọn họ rời đi, hai người đã trở về hành tinh Tiểu Lộc thuận lợi.
Ánh sáng màu lam nhạt sáng lên, giọng nói điện tử do hệ thống phòng ngự 0731 hoá thành nói, “Vãn Vãn, chào mừng trở về.”
Hành tinh Tiểu Lộc đã đóng cửa hơn hai tháng mở lại lá chắn, Lục Vãn Vãn nhìn về phía Cố Huấn Đình đang ngồi trong góc của phi thuyền, “Cố tiên sinh, đến nhà rồi.”
Đôi mắt tiểu công chúa khẽ đảo, đôi môi khẽ cong lên.
Lần trước đến hành tinh Tiểu Lộc, anh không thể di chuyển, trong lúc tuyệt vọng nhất, tăm tối nhất đã được Lục Vãn Vãn cứu thoát.
Lần này trở về hành tinh Tiểu Lộc, là anh cam tâm tình nguyện, không hề oán hận.
Phi thuyền dừng trong sân, cửa khoang mở ra, bên ngoài tối đen như mực.
“Phương Phương, bật đèn...”
Từ “lên” còn chưa nói xong, ánh sáng ấm áp đã sáng lên trước mặt, Lục Vãn Vãn nhấp nháy mắt, nhìn rõ “người” phía trước.
Là Viên Viên.
Có lẽ vì đã lâu không dùng dầu máy bảo dưỡng, động tác của nó dường như chậm chạp hơn lúc trước một chút.
“Vãn Vãn.” Viên Viên gọi tên cô, sau đó nâng tay chân cứng cáp, đi đến một bên, chầm chậm kéo một mảnh vải chống thấm nước xuống.
“Xe.”
Màn hình điện tử của Phương Phương có hơi tối, một robot hình người nói chuyện trong đêm tối cũng sẽ khiến người ta có cảm giác kỳ lạ, nhưng Lục Vãn Vãn không sợ chút nào.
Viên Viên không được sửa lại như 992, bọn họ đi ra ngoài, nó không cách nào liên lạc được với họ.
Phương Phương đã bật đèn lên, Lục Vãn Vãn nhìn thấy trên cánh tay kéo tấm vải chống thấm nước xuống của Viên Viên có hơi rỉ sét.
“Xe.” Viên Viên nói lại thêm lần nữa, nó chỉ vào xe bay, màn hình điện tử nhìn qua.
“Xe.”
Chóp mũi của Lục Vãn Vãn cay cay, cô tiến lên ôm lấy thân thể lạnh băng của Viên Viên, “Ta biết rồi, cảm ơn Viên Viên.”
“Không.”
“Không, cảm ơn.”
Viên Viên không phản ứng nhanh bằng Phương Phương, sau khi nói không cần cảm ơn thì đứng ngây ngốc tại chỗ.
Có lẽ nó đang đợi, đợi lát nữa mình sẽ chậm chạp đi về.
Có lẽ, trong gần hai tháng bọn họ không ở đây, nó đều như thế này.
Mỗi ngày hứng mưa đón gió, đi đi về về giữa trang viên và chỗ dừng đỗ,