Chương 59 Tách ra
Tạ Kha vừa nói xong, mọi người đều yên tĩnh lại.
Lục Vãn Vãn liếc nhìn tiểu công chúa đang điều chỉnh đường bay của phi thuyền, ngón tay anh chỉ khựng lại, không có phản ứng gì quá rõ ràng.
“Sao lại không thể đi?” Khả Khả hỏi.
Tạ Kha cười khổ, “Trong tộc xảy ra chuyện rồi.”
Anh nhìn Lục Vãn Vãn, không biết nên giải thích thế nào.
Cố Huấn Đình mím môi, chạm quang não, phía Lục Vãn Vãn nhận được một tin nhắn...
Tin nhắn mà tiểu công chúa, người rất biết suy nghĩ cho người khác gửi đến có hai câu nói:
“Tộc chim đã bị đám thương nhân nô lệ bán cả dòng tộc.”
“Khả Khả là người của tộc chim.”
Lục Vãn Vãn vô cùng ngạc nhiên, cô nhớ lại vết sẹo trên mặt Khả Khả cô đã thấy trước đó biến thành giống như lông vũ, thì ra đó không phải là ảo giác của cô?
“Anh nói thẳng ra đi.” Khả Khả nhìn Lục Vãn Vãn ở một bên cười, “Không sao đâu, trong tộc đã xảy ra chuyện gì à?”
Lục Vãn Vãn ngồi bên cô, nhìn về Tạ Kha.
Tạ Kha cũng không che giấu nữa, nhanh chóng giải thích rằng, “Sau khi chúng ta đi không lâu, có vài vị khách đến bệnh viện khám bệnh, vừa hay bắt gặp vài người trong tộc đang dọn dẹp. Vốn chẳng có chuyện gì, dù sao thì họ đã che đậy quen rồi, nhìn thấy khách sẽ cúi đầu quét dọn.”
“Chỉ có điều...” Tạ Kha hít một ngụm khí, “Những người khách đã từng là đám con buôn nô lệ, và còn từng buôn nô lệ tộc chim.”
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô nghe đến đây, đại khái đã hiểu hết.
Tạ Kha nói: “Ban đầu họ rất muốn nhịn, muốn giả vờ không nhìn thấy gì, đáng tiếc bị một tên trong đám khách nhận ra.”
“Hắn ta nói, người tộc chim là món hàng trốn thoát của hắn.”
“Bọn họ dùng lời lẽ hèn hạ thì thôi đi, đằng này lại để vệ sĩ ra tay, kết quả người tộc chim không nhịn được nữa.” Trong lời nói của Tạ Kha mang chút tức giận, “Cả đám người đánh nhau, đám khách kia chẳng phải đối thủ của họ, nhưng người ta có chỗ chống lưng, trực tiếp báo cáo chuyện này lên lãnh chúa hành tinh Man-se-la.”
“Em biết ban đầu tộc chim có thể sống trên hành tinh Man-se-la là kết quả của thỏa thuận riêng giữa anh và lãnh chúa.”
Khả Khả nắm chặt tay, “Sau đó thì sao?”
“Những người trong tộc chủ động nhận tội, nhưng có vẻ chuyện này không đơn giản như vậy.” Tạ Kha có hơi bất lực, “Bọn họ nhờ người có quan hệ, nhưng tất cả bị đánh trả về, bây giờ, mười mấy người không liên quan cũng bị bắt giữ rồi.”
Tạ Kha nói xong nguyên nhân và kết quả, nhìn hai người áy náy, “Vì vậy, chúng tôi phải về để giải quyết chuyện này.”
“Vãn Vãn, xin lỗi.” Tạ Kha cũng nói lời xin lỗi.
“Không sao đâu.” Lục Vãn Vãn xua tay, tuy rằng cô rất hy vọng Tạ Kha và Khả Khả có thể về hành tinh Tiểu Lộc với họ, rốt cuộc tiểu công chúa vẫn chưa hoàn toàn chữa trị xong, nhưng bây giờ đảo Kha Kha xảy ra chuyện, phía bọn họ có thể tự giải quyết được, còn phía tộc chim tất nhiên càng cấp bách hơn một chút.
Tạ Kha không dám nhìn sắc mặt của Cố Huấn Đình, anh chỉ sờ sờ mũi, nói với Lục Vãn Vãn, “Tôi có dò qua một chút, vừa hay có một chỗ có thể mua được phi thuyền là hành tinh Har-low, cách đây khoảng ba tiếng đi tàu, tới lúc thì chúng ta tách ra ở đó đi.”
Nghe anh nói xong, Lục Vãn Vãn cau mày, “Chúng tôi đưa mọi người về là được rồi.”
Cô và tiểu công chúa không có chuyện gì gấp, hơn nữa bọn họ trở về nói không chừng còn giúp được Tạ Kha chút ít.
“Không cần phiền như vậy đâu, chúng tôi tự về được.” Tạ Kha không biết làm thế nào để giải thích về sự mâu thuẫn giữa Cố Huấn Đình và tộc chim cho Lục Vãn Vãn.
Sợ là đến khi cùng Cố Huấn Đình trở về, sự việc càng thêm nghiêm trọng.
“Nhưng mà...” Lục Vãn Vãn còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Huấn Đình đã cắt ngang lời của cô.
“Được.”
Cố Huấn Đình đi đến bên cô, khẽ cúi mắt, từ góc độ của Lục Vãn Vãn có thể thấy được người ấy cau mày không tự nhiên, “Chúng ta đến Har-low, lúc đó sẽ tách ra.”
Lục Vãn Vãn có hơi bất ngờ nhìn tiểu công chúa, mắt phượng của anh nhìn qua, ánh mắt mang theo sự phức tạp, nhẹ nhàng lắc đầu với cô.
Nhìn bóng lưng có hơi cô đơn của Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn nghĩ đến thái độ của Khả Khả đối với Cố Huấn Đình trong những ngày này, kết hợp với “nô lệ” và vũng nước bẩn đã hắt lên người tiểu công chúa trước đó, trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả.
Tiểu công chúa điều chỉnh đường bay của phi thuyền, không khí trong khoang thuyền gần như đóng băng.
Lục Vãn Vãn thấy sắc mặt của hai người Tạ Kha không được tốt, trong lòng dần có một chủ ý.
Cô không giữ lại hai người nữa, mà chỉ xoa xoa trán, “Em có hơi mệt, nên về phòng nghỉ ngơi trước.”
Khả Khả gật đầu, Lục Vãn Vãn ôm Nhuyễn Nhuyễn về phòng, sau đó gửi một tin nhắn cho tiểu công chúa.
Ba phút sau, Cố tiên sinh thoạt trông không có biểu cảm gì, đã mang theo robot 992 cao lớn, cùng nhau gõ cửa phòng của cô.
Lục Vãn Vãn mở cửa, đứng bên cạnh Cố Huấn Đình, sau đó cô phát hiện mình chỉ đứng ngang vai của tiểu công chúa.
Lục Vãn Vãn: “...”
Lục Vãn Vãn nói: “Vào trong đã.”
Cô chuyển cái ghế cho Cố Huấn Đình, rõ ràng chiếc ghế cô ngồi rất thoải mái, nhưng người kia ngồi lại có cảm giác đôi chân dài rất ấm ức.
Lục Vãn Vãn trầm mặc một lúc, rồi không vòng vo nữa, “Cố tiên sinh, em lo Tạ Kha bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.”
Cô nhìn 992, do dự một lát, “992, em có muốn đi cùng Tạ Kha bọn họ không?”
“992 vẫn có thể trở về chứ?” 992 hỏi.
Lục Vãn Vãn sững người một lát, trong lòng hơi chua xót, “Tất nhiên, em nhất định phải trở lại đó.”
“Vậy 992 đồng ý đi.” 992 nói, “992 rất thích chiến đấu.”
Lục Vãn Vãn sờ cánh tay robot của nó, “Được, nếu như có nguy hiểm, nhớ gửi tin tức, chúng ta sẽ đến đón em.”
Vi mạch của 992 nóng lên, nhưng nó không thể nói ra đó là cảm giác gì, chỉ đành thành thật gật đầu.
Cố Huấn Đình nói, “Anh chỉ kịp sửa lại một mình 992.”
Ý của anh có lẽ là “ngộ nhỡ trên đường gặp nguy hiểm gì thì sao?”
Lục Vãn Vãn ngồi bên cạnh giường, sờ sờ má có chút ngại ngùng, “...Anh rất lợi hại, em không lo.”
Hàng mi của tiểu công chúa run lên, vành tai đôi mắt đều đỏ hết cả, “Ừm...được.”
Có lẽ anh muốn nói nhiều hơn để giảm bớt sự lúng khi cả hai cùng ở chung một phòng, “Gần đây không được an toàn lắm, đợi đến khi đến hành tinh Har-low, chúng...chúng ta mua một số vũ khí cấp thấp rồi sửa lại một chút.”
Hai chữ “chúng ta” dường như có hơi nóng, Cố Huấn Đình cố gắng mấy lần mới có thể nói ra được.
Anh làm như vậy khiến cho Lục Vãn Vãn có hơi ngại ngùng, cô ném những suy nghĩ và cảm giác như có như không đó đi, nghĩ đến lời của Tạ Kha nói lúc trước, hỏi, “Cố tiên sinh, nếu như là tộc người nô lệ, nếu muốn sống trên một hành tinh khác thì phải thoả mãn những điều kiện gì?”
Cố Huấn Đình biết ý cô nói đến tộc chim, anh ngừng lại rồi mới nói, “Không phải ai cũng sở hữu thân phận công dân của đế quốc. Một khi lãnh chủ của một hành tinh có sự sống giấu diếm đế quốc, buôn bán những người mới sinh, vậy thì