Chương 64 Sờ đôi tai của tiểu công chúa
Nghe lời Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn nhanh chóng phản ứng lại. Cô dở khóc dở cười, học theo dáng vẻ của anh, vươn tay kéo tay áo đã rũ xuống của người nào đó.
“992 phải cõng Viên Viên.”
Đuôi mắt tiểu công chúa khẽ nhướng lên, biểu cảm thờ ơ biến mất ngay lập tức, cảm xúc không thể kiềm chế tuôn trào, anh nghe được giọng của mình khàn khàn, nói một cách miễn cưỡng, “Vậy chỉ còn anh có thể cõng em thôi.”
Lục Vãn Vãn bị chọc phát cười, nhưng vẫn có chút lo lắng về sức khỏe của anh, do dự một chút, “Đến sáu mét, anh sẽ không mệt chứ?”
Cô vừa nói xong đã nghe một âm thanh trầm thấp pha chút giễu cợt, “Hừm.”
Lục Vãn Vãn: “...” Có lẽ ý là sẽ không cảm thấy mệt nhỉ?
“Vậy tôi đi trước.” Bác Lãm nói, rồi lấy ra một bức thư bịt kín từ trong túi đưa cho bọn họ, “Bên trong là số liên lạc của tôi và thời gian tập hợp ngày mai, chìa khoá cũng ở bên trong.”
Lục Vãn Vãn nhận lấy, cảm ơn bác Lãm rồi bỏ phong thư vào trong chuỗi không gian.
Bác Lãm cứ như học thuật ẩn thân vậy, đợi Lục Vãn Vãn cất phong thư xong thì người chẳng thấy đâu nữa.
Trăm mét xung quanh chỉ còn ngôi nhà trên cây cao lớn, gió lạnh xào xạc, hai robot và Cố Huấn Đình đang đứng bên cô.
“...”
“...”
Lục Vãn Vãn kiểm tra quần áo mặc hôm nay, xác thực không có cái gì quá lộ liễu, ngẩng đầu thấy người đó đang kiểm tra dây leo.
Anh khẽ ngẩng đầu, ngón tay thon dài nắm chặt dây leo thô dày, xoay người, đôi mắt hẹp dài sượt qua những đốm sáng chiếu xuống dưới dán tây, “Qua đây.”
Giọng nói của anh pha tạp một chút kiềm chế, mang theo một chút sự quyến luyến, cứ như dán vào tai cô.
Trái tim bỗng đập lỡ một nhịp, hơi nóng men theo tai bùng lên, Lục Vãn Vãn đáp một tiếng, có hơi hoảng loạn, “Vâ...vâng.”
Cô đi đến bên người đó, hơi lắp bắp, “Làm...làm sao cõng?”
Cố Huấn Đình sờ đôi tai nóng bừng, “Anh ôm em lên trên.”
Lục Vãn Vãn mở to mắt, nghi ngờ rằng mình đã nghe nhầm, “...Hả?”
“Cõng rất dễ bị ngã xuống.” Tiểu công chúa giải thích.
Lục Vãn Vãn nghĩ đến tư thế đó một lát, phát hiện đường như đúng là như vậy.
Cố Huấn Đình nhìn khuôn mặt đỏ hơn nhiều so với bình thường của cô, giọng nói có hơi run, “Bây giờ lên luôn chứ?”
“Được.” Lục Vãn Vãn gật đầu, nhắm mắt lại, giọng cô run lên, “Em sẵn sàng rồi.”
Tiểu công chúa buông dây leo ra, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào eo của Lục Vãn Vãn.
Lục Vãn Vãn còn chưa cảm thấy gì, phía tiểu công chúa đã cảm thấy một dòng điện chạy qua. Sự đụng chạm mềm mại này khiến trong đầu anh như muốn nổ pháo hoa, đến khi định thần lại, đôi tai vẫn còn hói và cái đuôi đã không chịu kiểm soát nữa lộ ra.
Lục Vãn Vãn vốn đã sẵn sàng để được anh ôm, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy có động tĩnh gì, cô mở mắt ra, nhìn cơ thể có hơi cứng đờ của người nào đó, hỏi: “...Cố tiên sinh, anh sao vậy?”
“...” Tiểu công chúa mím môi, cứu vớt lại tự tôn, “Hình dạng này dễ duy trì cân bằng.”
Lục Vãn Vãn tin thật.
Mắt cô sáng lên, cô vẫn chưa được thấy qua đuôi của tiểu công chúa.
Cô muốn xem xem đuôi của anh, nhưng chỉ kịp bắt gặp bộ lông trắng. Eo bỗng nặng nề, một giây sau trời đất quay cuồng, cứ thế sà vào trong cái ôm có hơi nóng bức.
“Giữ chắc.” Mèo lớn Cố Huấn Đình sắp bị cảm xúc mềm mại đó bức đến phát điên rồi, đây dường như là sự đau đớn vừa ngọt ngào vừa đày đọa. Vì để giữ hình tượng trước mặt Lục Vãn Vãn, anh chỉ có thể lựa chọn tốc chiến tốc thắng.
Nghe lời anh nói, Lục Vãn Vãn ép buộc mình phớt lờ đi cái đụng chạm ở chân và eo, vươn tay ôm chặt cổ của Cố Huấn Đình.
“Anh bắt đầu đây.” Tiểu công chúa nói một câu trầm khàn.
Cô dựa vào lòng anh, đây là lần đầu hai người dựa gần nhau như vậy, nhưng cô không hề cảm thấy chán ghét.
“Thịch” , “Thịch”, “Thịch”
Lục Vãn Vãn cảm thấy mình không chỉ nghe được giọng nói của anh, mà còn nghe được tiếng tim đập hòa quyện vào nhau của hai người, cô sắp không phân biệt được đâu là của cô, đâu là của Cố Huấn Đình nữa.
“Được.” Lục Vãn Vãn đáp một tiếng, được một tay anh ôm vào lòng.
Cảm giác mất đi trọng lực rất mãnh liệt, cô vô thức ôm chặt lấy cần cổ của tiểu công chúa.
Gương mặt anh tuấn của tiểu công chúa đỏ ửng, bàn tay to nắm chặt dây leo, bắt đầu trèo lên trên nhanh chóng.
Lục Vãn Vãn chớp mắt, chóp mũi của cô hoàn toàn là mùi hương trên áo sơ mi của anh, gò má áp vào lồng ngực anh, bên tai trộn lẫn tiếng gió và tiếng thở hổn hển khe khẽ.
Đó là âm thanh trầm trầm, mang theo sự ấm áp.
“Đến rồi.”
Tiếng gió đã nhỏ hơn một chút, Cố Huấn Đình nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống, cánh tay anh vẫn còn lưu lại xúc cảm lúc nãy, nó nóng đến mức thiêu đốt trái tim anh. Những giọt mồ theo lăn xuống trên trán, ngay cả đôi tai vừa mọc lông mới cũng tán loạn lên.
“Cảm ơn.” Lục Vãn Vãn đứng trên thềm trước nhà cây, mặt mày đỏ bừng liếc nhìn đôi tai lông xù bởi vì gió làm tán loạn, trái tim ngứa ngáy.
Cô không thể kìm nén được ham muốn sờ vào đôi tai ấy. Mở cánh cửa nhà cây, ánh mắt liếc nhìn cái đuôi lông tơ màu trắng không yên phận sau lưng tiểu công chúa.
Thật muốn sờ quá đi...
Vì sự chú ý của Lục Vãn Vãn đều dồn vào cái đuôi và đôi tai dù có hơi hói với lông li ti nhưng trông rất mềm mại, nên cô thiếu chút nữa thì vấp phải bậc cửa.
Cổ tay bị kéo lại, lúc đó Lục Vãn Vãn mới đứng vững.
“Em vừa tê chân.” Lục Vãn Vãn mất mặt giải thích.
Tiểu công chúa không vạch trần cô, đôi tai ngọ nguậy.
“Em... “ Lần đầu tiên Lục Vãn Vãn thấy được đôi tai của tiểu công chúa khi anh vẫn còn tỉnh, có chút không dời mắt đi được, đến khi cô định thần lại, lời đã ra khỏi miệng rồi, “Em có thể sờ tai anh một chút không?”
Cố Huấn Đình: “...”
Khi Lục Vãn Vãn ý thức được mình vừa nói cái gì: “......”
Nghe cô nói, đôi tai của tiểu công chúa đang ép về hai bên bỗng dựng đứng, rồi lại rũ xuống, rồi lại dỏng lên, “Được.”
Lục Vãn Vãn nghi ngờ mình nghe nhầm, có hơi đờ ra.
Cố Huấn Đinh ngồi trên chiếc ghế sofa trong phòng khách, giọng nói trầm khàn, như mê như hoặc, “Chỉ có thể sờ một chút.”
Lục Vãn Vãn đi đến phía sau anh, từ từ chìa đôi tay “tội ác”.
Mềm quá!
Lông tơ vừa mới mọc thật mượt!
Nó còn ngọ nguậy nữa, thật khác với lúc sờ đôi tai khi anh còn hôn mê, tai anh lớn hơn một chút so với mèo bình thường, ấm nóng sờ rất đã!
Lục Vãn Vãn vô thức đặt cả hai tay lên tai của tiểu công chúa, thuận theo lông tơ tán loạn vừa nãy, đến khi một tiếng khịt mũi trầm thấp truyền đến bên tai cô mới lúng túng bỏ tay ra.
“Xin lỗi…”
Lục Vãn Vãn có chút ảo não, ngồi một bên anh, nhìn thấy đám lông trên đuôi rũ bên người của tiểu công chúa cũng bị bới tung toàn bộ, cô cảm thấy vô cùng áy náy, có lẽ tiểu công chúa là giống mèo không thích bị người khác sờ.
“Vừa xấu vừa hói.”
Giọng Cố Huấn Đình nhẹ bẫng, nhưng Lục Vãn Vãn vẫn nghe được.
“Sờ không được.”
Tai tiểu công chúa run run. Anh nâng bàn tay lên, che đi đôi tai không phải quá hói kia.
Lục Vãn Vãn: “...”
Cô dường như đã hiểu ra trong nháy mắt, “Sờ rất tuyệt.”
Cô nói, “Mặc dù lông hơi ít, nhưng không ảnh hưởng đến xúc cảm…”
Tiểu công chúa hạ tay xuống, biểu cảm bỗng cứng đờ, thật hiếm khi sự không vui của anh có thể khiến cho Lục Vãn Vãn cảm nhận được.
Lục Vãn Vãn: “...” À đúng rồi, không được nói