Chương 79 Anh không phải là loại người thú đó
Chiếc ô che đi cơn mưa nặng hạt, mang theo âm thanh bắn lên của những giọt nước.
Nhiệt độ lạnh lẽo truyền lên từ bàn chân, nhưng Lục Vãn Vãn bỗng nhiên không thấy lạnh nữa.
Khoang mũi cay xè, cô vô thức chớp mắt vài lần, tựa như muốn xác thực người trước mặt có thực sự tồn tại không.
Cô nhìn thấy lông mày của tiểu công chúa nhíu chặt, cúi người đưa tay về phía cô, “Sao lại thành ra như vậy?”
Trong lời nói của anh có mang chút trách cứ, nhưng sự đau lòng trong giọng nói sắp tràn ra ngoài rồi.
Anh không hề ghét bỏ nước bùn và vết máu bẩn thỉu trên người cô mà siết chặt cổ tay cô, muốn bế cô lên.
Nhiệt độ lan ra từ bàn tay anh, cùng với hơi ấm truyền đến từng chút.
Lục Vãn Vãn cắn môi, đôi mắt ướt khó khăn lắm mới cầm lại giờ đã đỏ lên, cô chớp hàng mi dài, giọng nói rất nhẹ, “Cố Huấn Đình, em có thể ôm anh không?’
Đôi đồng tử của Cố Huấn Đình khẽ run, vừa ngạc nhiên và bất ngờ, anh đỏ mặt, “...Ừm.”
Lục Vãn Vãn thuận theo bàn tay anh, từ từ đứng dậy, rồi lao thẳng vào vòng tay của anh.
Cơ thể của tiểu công chúa bỗng chốc cứng đờ, anh khép hờ mắt, giấu đi sự vui mừng nhỏ bé đang nổi lên.
Sống lưng thẳng tắp, không dám cử động.
Người Lục Vãn Vãn đã bị ướt quá nửa, cô khẽ run rẩy trong vòng tay anh, nắm chặt lấy áo anh, nước mắt tràn mi, giọng cô khẽ run, “Sao anh...lại đến đây?”
Nghe tiếng nức nở của cô, chú mèo lớn càng không biết phải làm thế nào, trước giờ anh chưa có kinh nghiệm ứng phó khi con gái khóc. Lồng ngực anh bị nước mắt cô thấm ướt, trái tim vừa mềm mại và đau xót.
Anh chỉ có thể vươn tay cánh tay vỗ nhẹ sau lưng Lục Vãn Vãn, giống như an ủi cô, lắp bắp nói, “Anh...anh đến tìm em.”
Nghe anh nói, Lục Vãn Vãn càng buồn hơn. Cô vòng tay ôm chặt eo anh, cảm thấy cơ thể người đó bỗng chốc run lên, rồi lại từ từ thả lỏng.
Cô nghe thấy tiếng tim đập ngày càng nhanh truyền đến từ lồng ngực Cố Huấn Đình, ấp úng nói, “Em muốn sờ đuôi anh.”
Cố Huấn Đình sững người, gò má đỏ ửng, “...Được.”
Nếu như sờ đuôi có thể làm cô vui lên...
Một cái đuôi thực ra đã lộ ra từ khoảnh khắc được cô ôm, bên trên lớp lông tơ mềm mại còn vương chút nước mưa, từ từ đưa đến bên tay Lục Vãn Vãn, “Không mềm mại.”
Nghe giọng nói có hơi ấm ức của anh, trái tim Lục Vãn Vãn vừa đau vừa muốn cười, cô vươn tay nhẹ nhàng chạm vào lớp lông mềm mại đó, cảm thấy thân nhiệt của tiểu công chúa ngày càng cao.
“Không đâu, cảm giác rất thích.” Lục Vãn Vãn lắc đầu khẽ cười.
Cô cong môi, “Hôm nay khi ở trên thuyền, em đã nhớ lại rồi, ở bậc thang mùa đông hôm đó...”
Cô còn chưa nói xong, thì cơ thể của tiểu công chúa đã như tượng rồi, anh cúi mắt xuống, gò má nóng bỏng, ánh mắt dán lên gương mặt của cô.
Lục Vãn Vãn hít sâu một hơi, nhịp tim dần tăng nhanh, cô tiếp tục nói, “Là anh bón thuốc cho em uống.”
Cô vừa nói, vừa liếc nhìn Cố Huấn Đình, rồi lại xấu hổ dời mắt đi, giọng nói ngày càng nhỏ như muỗi kêu, “Em...rất thích...”
Cảm giác nặng nề trên eo, Lục Vãn Vãn cảm thấy cả người cô đã bị trói chặt trong lòng Cố Huấn Đình.
Bên tai cô truyền đến tiếng thở hổn hển nóng bỏng, nó giống như ngọn lửa ấm áp giữa mùa đông lạnh lẽo.
Lục Vãn Vãn khẽ thả lỏng, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt hẹp dài long lanh, và sâu trong đôi mắt đó lóe lên ánh sáng vụn vặn không thể kiểm soát.
Cố Huấn Đình rũ tai xuống, cúi đầu xuống, cách cô ngày càng gần.
Thậm chí Lục Vãn Vãn có thể nhìn rõ hàng mi còn vương nước của anh.
Gò má anh tuấn của anh dần to ra trước mắt cô, đến khi có thể nghe được hơi thở của anh.
Một cái chạm ấm áp trên bờ môi cô, hơi thở ẩm ướt và nóng bỏng phả lên môi cô, nhẹ nhàng tiếp xúc.
Lục Vãn Vãn còn chưa kịp cảm nhận kỹ lưỡng thì anh đã vội thu lại.
Cô thấy toàn bộ khuôn mặt anh đã đỏ ửng, hơi không chịu nổi vẫy đuôi từ bên này sang bên kia, tai anh ngọ nguậy không ngừng, nhưng lại ôm cô càng chặt hơn, anh không muốn buông cô ra.
Lục Vãn Vãn bị anh ép vào lòng, nghe thấy nhịp tim anh truyền đến trong lồng ngực, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào lắp bắp của anh, anh nói, “Anh...càng thích em hơn.”
Cho dù đã đến lúc này mà anh vẫn vụng về như vậy, chỉ nói rằng thích nhiều hơn cô.
Lục Vãn Vãn hơi buồn cười, có lẽ cô đã thích anh từ lâu rồi, từ lúc bắt đầu chỉ đơn thuần đi “xem mắt” để hoàn thành nhiệm vụ, đến muốn tiến thêm một bước tiếp xúc cùng anh, rồi sau này đồng ý cùng anh tham gia thử nghiệm tính thích ứng.
Mỗi lần ở cùng với Cố Huấn Đình, những cảm xúc đỏ mặt hay trái tim đập loạn nhịp đều không phải là giả.
Có lẽ, tiểu công chúa cũng như vậy.
Nghe chính miệng anh nói, thích nhiều hơn cả cô, trái tim tràn ngập sự thấu hiểu và vui mừng.
Chỉ có điều...
Anh ôm quá chặt, đến nỗi cô sắp tắc đường thở tới nơi rồi.
Trái tim tiểu công chúa đập thình thịch, phải một lúc lâu mới chịu buông cô ra, anh cởi áo khoác vẫn còn mang nhiệt độ của anh, khoác nó lên người Lục Vãn Vãn, hiếm khi dùng giọng điệu bá đạo, không dễ phản bác để nói, “Anh cõng em về.”
Lục Vãn Vãn kiễng chân, vươn tay sờ lên trán anh.
Cơn sốt của anh đã hạ, thiết nghĩ chắc đã thức tỉnh dị năng thành công.
Cố Huấn Đình nắm cổ tay cô, khẽ hôn lên vết thương còn rỉ máu trên lòng bàn tay cô.
Đôi mắt Lục Vãn Vãn nóng lên, trợn mắt ngạc nhiên.
Cố Huấn Đình chỉ nhìn cô, giọng nói pha lẫn sự quan tâm, “Có đau lắm không?”
Lục Vãn Vãn lắc đầu, nhưng đôi mắt anh sa sầm lại, gập lưng trước mặt cô, “Lên đi.”
Mặc dù công chúa điện hạ bá đạo nói như vậy, nhưng đến khi cả người Lục Vãn Vãn thật sự đổ lên lưng anh, Cố meo meo nào đó đã cảm thấy hối hận.
Hối hận không phải vì Lục Vãn Vãn quá nặng, mà là...
Ở trên lưng, là sự mềm mại không thể phớt lờ.
Anh chưa từng thân mật với người