Gả Cho Cựu Nguyên Soái Ốm Yếu Bệnh Tật

Chương 78


trước sau

Chương 78 Rêu xanh
 
Anh trông thật nhỏ nhoi, trạng thái nửa người thú giống như lúc trước, nhưng những sợi lông vốn đã không kiểm soát tốt trên cánh tay và chân đã biến mất hoàn toàn.
 
Chỉ lưu lại từng mảng da với những giọt máu nhỏ, trong cái lạnh thấu xương này, nó ngưng kết thành từng vết sẹo.

 
Anh nâng cánh tay, lau đi nước mắt, hàng mi cong dài nhấp nháy.
 
Lục Vãn Vãn run rẩy đi đến bên cạnh anh, muốn giúp anh che chắn gió lạnh như cắt da thịt đó.
 
Cô nghe thấy một âm thanh truyền đến từ phía tiểu công chúa, có lẽ anh đã đói rồi, cái bụng lép xẹp không ngừng kêu ọc ọc.
 
Lục Vãn Vãn nhìn anh run rẩy bò lên khỏi mặt đất, nhấc đôi chân đã lạnh đến tím tái, cố gắng vươn tay móc rêu xanh trên tường.
 
Lúc này cô mới chú ý đến, đám rêu xanh anh có thể chạm tới trên bức tường đã bị anh nhổ sạch.
 
Tiểu công chúa cố gắng rất lâu, nhưng vẫn chưa đến.
 
Lục Vãn Vãn nhìn chiếc cằm gầy nhọn vì đói, đôi môi xanh tím nứt nẻ, trái tim cô như muốn vỡ nát.
 

Cô quá hiểu đói có cảm giác gì, mùi vị co giật như bị thiêu đốt, giống như mũi dao rực lửa không thể nào chịu đựng.
 
Cô muốn giúp anh hái những cây rêu căn bản không thể làm no bụng, nhưng cô đã thử lần này đến lần khác, bàn tay vẫn trong suốt như cũ, điều đó nhắc nhở cô rằng, đây chỉ là hồi ức đã từng xảy ra mà thôi.
 
Nhưng đứa trẻ bé nhỏ không chịu từ bỏ, trong quá trình chờ đợi những “người bạn” trả lại lông cho anh, thì anh vẫn cố gắng nhảy lên phía trên. 
 
Cứ mỗi lần bàn chân mỏng manh rơi nặng nề xuống mặt đất, đều sẽ mang đến sự đau đớn khắc cốt ghi tâm.
 
Nhưng dường như anh đã quen với sự đau đớn này, chậm rãi thu lượm từng nắm rêu nhỏ.
 
Anh nở nụ cười nhàn nhạt, bỏ những nắm rêu đó vào trong chiếc túi của bộ quần áo như giẻ rách của mình, sau đó vỗ lòng bàn tay dính đầy bùn.
 
Anh là đứa trẻ thích sạch sẽ, đồ ăn cần phải rửa sạch sẽ mới có thể ăn.
 
Trái tim Lục Vãn Vãn thắt chặt, nhìn thấy đứa trẻ nhỏ con đó cẩn thận víu vào bức tường, liếc nhìn những “người bạn” đã không còn chơi đùa nữa.
 
Trong đó có một người thú nhỏ tộc thằn lằn nhặt quả bóng lông dính đầy bùn lên và cầm nó trong tay.
 

Bọn họ muốn trả lại cho anh rồi sao?
 
Đôi mắt tiểu công chúa sáng lên, nhưng nhìn thấy những người thú nhỏ đó chào bạn của mình rồi đi thẳng ra khỏi trại trẻ mồ côi.
 
Lục Vãn Vãn có một dự cảm không lành, cô nhìn thấy đứa trẻ bỗng chốc im lặng.
 
Anh nắm chặt tay, nhẹ nhàng bám theo.
 
Tuy rằng vừa lạnh vừa đói, nhưng động tác của anh vô cùng uyển chuyển.
 
Hốc mắt của Lục Vãn Vãn đỏ bừng theo sau lưng anh.
 
Người thú nhỏ tộc thằn lằn từ từ dừng lại bên một con suối nhỏ.
 
Tiểu công chúa trốn sau một tảng đá cách đó không xa.
 
Anh nhìn thấy bóng lông lộ ra khỏi chiếc túi của “người bạn” đó, cậu ta cười chế nhạo, “Mấy ngày trước chẳng biết con mèo hoang xấu xí từ đâu xuất hiện, nửa hình thú mà vẫn có nhiều lông như vậy, đã thế còn muốn làm bạn với chúng ta.”
 
“Cười chết mất.” Người thú thằn lằn nhỏ kia ném quả bóng lông xuống đất, giẫm mạnh vài cái, “Còn muốn chơi với chúng ta, nằm mơ đi, ai muốn chơi cùng con mèo xấu xí lắm lông đó chứ. Đợi viện trưởng trở về sẽ bán nó đổi lấy thịt, xí.”
 
Người thú thằn lằn nhỏ cười hung tợn, còn nhỏ như vậy, nhưng suy nghĩ đã ác độc đến cực điểm. Khi nghe cậu ta nói “bán đổi lấy thịt”, trái tim của Lục Vãn Vãn như sắp vỡ nát.
 
Thậm chí cô còn có chút không dám nhìn sắc mặt của tiểu công chúa.
 
Chú mèo nhỏ “xấu xí” đến cái tên cũng chẳng có, chỉ có thể nắm chặt lấy hai bên gấu quần, ánh sáng nơi đáy mắt dần mờ đi.
 
Cậu biết, cậu biết rằng chẳng ai thích cậu.
 
Từ khi có ký ức, cậu vẫn luôn lang thang trong rừng sâu, cậu không biết mình là sinh vật gì, chỉ vài tháng trước, cậu sơ ý lăn xuống khỏi sườn đồi, đến với thành thị.
 
Cậu trốn Đông trốn Tây một khoảng thời gian, rồi từ từ nghe hiểu lời nói của những người lớn lên giống như cậu.
 
Vài ngày trước được một người thú nhỏ tộc thằn lằn phát hiện, rồi mang đến đây.
 
Cậu cho rằng, cuối cùng cậu đã có đồng loại.
 
Cậu cho rằng, chỉ cần cho họ mượn lông, thì có thể có bạn, cuối cùng sẽ không đơn độc một mình nữa.
 
Nhưng bọn họ lại lừa cậu.
 

Bên tai truyền đến tiếng khóc vỡ tan của trẻ thơ, Lục Vãn Vãn nhìn thấy tiểu công chúa lúng túng nâng hai tay, tiếng gầm nhỏ phát ra từ cổ họng, “Gru...”
 
Đôi mắt cậu biến thành đồng tử thẳng đứng đặc trưng của họ mèo, cùng với nước mắt không ngừng tuôn rơi, lóe lên ánh sáng màu vàng.
 
Thì ra, chủng tộc của cậu là mèo xấu xí sao?
 
Mèo kêu thế nào?
 
Giọt nước mắt rơi xuống trượt qua vết sẹo máu bị thương, mang theo sự đau đớn khiến toàn thân cậu co giật.
 
Cậu giống như tia sét vụt qua, lúc người thú tộc rắn sắp ném quả bóng lông dính đầy máu và bùn đất vào trong dòng suối, cậu gầm thét xông lên, ghì người trên mặt đất.
 
“Á!” Thằn lằn nhỏ không kịp đề phòng bị cậu ghì trên một tảng đá, đau đớn hét lên, “Con mèo thối tha, mày điên à!”
 
“Tên phế vật không biết nói chuyện mày...”
 
Cậu ta còn chưa nói xong, từng nắm đấm lần lượt rơi trên mặt cậu ta.
 
Đôi mắt của cậu ta bị đánh đến nổ đom đóm, răng trong miệng đều gãy hết một nửa, những chiếc vảy phút chốc phủ đầy trên mặt. Tận lực phản kháng, móng vuốt ngọc của cậu ta cào rách mặt và chân tiểu công chúa, để lại rất nhiều vết máu và từng lỗ máu.
 
Trong trận chiến, Lục Vãn Vãn nhìn thấy đôi môi của tiểu công chúa mấp máy, chầm chậm nói ra những âm tiết vỡ vụn, anh nói...
 
“Lông...”
 
“Trả...”
 
“...Lại...cho tôi...”
 
“Hức...trả lại... cho tôi...”
 
“Trả lại cho tôi.”
 
“Trả lại đây đi!”
 
“Trả! Lại! Cho tôi!!”
 
Người thú thằn lằn nhỏ cuối cùng không thể đánh thắng cậu, vùng vẫy một hồi thì ngất đi, cậu ta hoàn toàn biến thành hình thú, trở thành một con thằn lằn dài hơn một mét.

 
Lớp xương nhỏ dưới lớp vảy da của con thằn lằn đó đã bị đánh gãy, vảy rơi lả tả, máu bắn ra còn mang hơi ấm, văng lên mặt anh.
 
Lục Vãn Vãn thấy anh như mất đi lý trí, cắn mạnh vào cổ của người thú thằn lằn nhỏ đó, nuốt hai ngụm máu tươi xuống, rồi như phản ứng lại điều gì đó, nới lỏng răng nhọn, bắt đầu nôn khan kịch liệt.
 
Có lẽ cậu ghê tởm chính mình, vừa khóc vừa nôn.
 
Nhưng cậu đã nôn rất lâu, vẫn không thể nôn ra hai ngụm máu đã

nuốt vào.
 
Tiểu công chúa run tay, cầm lấy một sợi lông tơ màu trắng mềm mại, ngồi xổm bên con suối nhỏ, rửa sạch nó rồi đặt vào lên tai của mình.
 
Nhưng cậu thử lần này đến lần khác, sợi lông đó không bao giờ có thể mọc trở lại.
 
Cái lạnh len lỏi vào xương tủy như đang nhắc nhở cậu, để bản thân tin rằng việc sẽ có người thích cậu ngu ngốc tới mức nào.
 
Tiếng sấm và tia chớp nện xuống từ đường chân trời, đôi mắt đẫm lệ của Lục Vãn Vãn nhìn đứa trẻ tóm lấy quả bóng lông, đôi mắt tê dại và ảm đạm. 
 
Anh hà hơi, rửa sạch bụi bẩn trên quả bóng lông. Đôi tay bẻ nhỏ dường như chẳng cảm nhận được cái lạnh, cất quả bóng lông đã co rút lại vào trong túi, tiếp đó rửa sạch rêu, bình tĩnh nắm trong tay.
 
Sau đó tiến về trước trong cơn mưa mùa đông đang dần dần rơi xuống.
 
Cô muốn đi theo, nhưng anh càng đi càng xa, men theo con suối dài vô tận.
 
Biến mất trong cuối màn khói mờ ảo.
 
Cơn mưa đã cuốn trôi dòng máu tươi chảy ra từ bàn chân anh, cuốn trôi cả cái bóng gầy yếu nhỏ bé.
 
Bờ môi Lục Vãn Vãn run rẩy, cố gắng đuổi kịp, nhưng cô chạy mãi, chạy mãi, thế giới trước mặt bỗng bắt đầu vặn vẹo.
 
Cô khẽ nhắm mắt cùng nỗi bi thương, khi mở mắt ra lần nữa thì đã trở về thực tại.
 
Ánh sáng chiếu trên đầu dần tan biến, Lục Vãn Vãn mắt lệ nhoà nhìn thấy cây ức chỉ biến thành màu lam đậm đau buồn, quả bóng lông trắng đen sạch sẽ mềm mại trong rãnh, trông rất ấm áp và dịu dàng.
 
Lục Vãn Vãn bước lên trước, ôm chặt quả bóng đó vào trong lòng, cứ như thể, thân nhiệt không quá ấm áp của cô sẽ có thể truyền đến trên người tiểu công chúa bé nhỏ vậy.
 
Cô cuối cùng đã hiểu, tại sao anh lại nhạy cảm và tự ti nhiều như vậy.
 
Lục Vãn Vãn bỗng nhớ đến khi còn ở hành tinh Man-se-la, vào lần tiểu công chúa phát sốt.
 
Anh nói...
 
“Lông..bán lấy tiền...ấm áp.”
 
Nước mắt không thể kìm được cứ thế tuôn rơi, cô nâng tay lau đi, nhưng nước mắt ngày càng nhiều.
 
Tiểu công chúa của cô, thời thơ ấu bị nhổ hầu hết lông, thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài. Khoảng thời gian người thiếu niên không có hộ khẩu sợ rằng vẫn phải luôn nhổ lông bán đổi lấy lương thực.

 
Anh như vậy, có lẽ vẫn luôn rất tự ti.
 
Khó trách anh chưa bao giờ biến thành thú hình trước mặt người khác.
 
Khó trách quả bóng lông này là báu vật của anh.
 
Đôi mắt của Lục Vãn Vãn sưng húp, đến nỗi không nhìn rõ gì nữa. Cô cho rằng, tiểu công chúa chỉ là bị kéo từ trên đài cao xuống, rơi vào bảy năm tăm tối đã đủ khốn khổ rồi.
 
Bây giờ xem ra, anh còn bi thảm hơn cô nghĩ nhiều.
 
Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn trở thành một chàng trai gầy gò với trái tim u ám và mềm yếu, trở thành một chàng trai vụng về, lạnh lùng, ốm yếu và kiên cường.
 
Cô thật may mắn, vì anh đã nguyện lòng tin người khác thêm lần nữa, tin tưởng cô.
 
Lục Vãn Vãn lau nước mắt, cất quả bóng lông quý giá, nhẹ vỗ bên trong bức tường “thạch”, chạy ra khỏi động ký ức của cây ức chỉ.
 
Sắc trời bên ngoài đã tối mịt, mây đen trên đỉnh đầu, một đêm mưa to gió lớn như trong ký ức ức của anh.
 
Vì quá vội, cô nhìn không rõ đường, bất cẩn ngã xuống vùng nước, một vật sắc nhọn đâm vào đầu gối và cánh tay cô, tạo thành hai lỗ máu, da trên hai bàn tay rách toác, muốn nhếch nhác bao nhiêu có bấy nhiêu.
 
Mưa ngày càng lớn, Lục Vãn Vãn sắp nhìn không rõ con đường phía trước nữa.
 
Cô bất lực thở dài, phút chốc cảm thấy mình quả thật giống như nam chính trong bộ phim tình yêu cay đắng, trên con đường trở về gặp nữ chính luôn luôn vấp phải muôn vàn trở ngại.
 
Cô nghĩ đến tiểu công chúa có lẽ còn đang nằm ở trên giường, sắc mặt trắng nhợt, đúng là giống như đóng nhầm kịch bản của nữ chính bộ phim khổ tình. Trong lòng Lục Vãn Vãn vừa chua xót, muốn cười, lại vừa muốn khóc.
 
Cô bò dậy từ vũng nước, lấy dụng cụ trị liệu từ chuỗi không gian, run tay muốn cử động.
 
Cô thử mấy lần, nhưng bàn tay đau muốn chết đi không cách nào chữa trị vết thương.
 
“Vãn Vãn.”
 
Đột nhiên một giọng nói trầm khàn quen thuộc truyền đến bên tai, kèm theo tiếng mưa rơi ào ào, phút chốc khiến cho Lục Vãn Vãn không phân biệt được là thực hay là mơ.
 
Cô ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe, đối diện với đôi mắt đen kịt, hẹp dài tỉnh táo.
 
Không biết Cố Huấn Đình đã tỉnh từ lúc nào, tay cầm một chiếc ô đủ để che cho hai người, sắc mặt vẫn nhợt nhạt như vậy, anh đã tìm được cô.
 
 

 
 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện