Thẩm Dứu ở trạng thái treo lơ lửng lại còn bị người khác cầm chân, y giống một con mèo con bị nắm sau gáy, một cử động cũng không dám, ngoan ngoãn đáng yêu vô cùng.
Hắn định cứu y như thế nào? Thẩm Dứu trộm nhìn xuống người phía dưới, trong đầu hiện ra một nửa là một bộ phim thần tượng là hắn vững vàng đỡ được y còn xoay y hai vòng còn nửa kia là hoạt họa hắn bị y đè ngã xuống lõm thành một cái hố hình người trên mặt đất.
Nếu là trường hợp sau thì y không muốn làm người nằm dưới đâu.
Ai ngỡ Lâm Cảnh Hành sau khi nắm mắt cá chân y đủ thì tùy tiện giẫm lên một điểm tựa trực tiếp nhảy lên bên cạnh Thẩm Dứu.
Thẩm Dứu: "!!!"
Y cả kinh sợ tới trợn tròn mắt: "Này...!này này là khing công?" Y xuyên qua không phải là văn trạch đấu à? Sao lại còn có cả võ hiệp truyền kỳ vậy?
Thẩm Dứu khiếp sợ mang theo chút sùng bái nhìn Lâm Cảnh Hành làm hắn vô cùng hưởng thụ, lại cố tình khiêm tốn: "Một chút cơ bản mà thôi, không tính là gì." Thật ra ta rất lợi hại đó! Ba tuổi học văn năm tuổi học võ, thế gia công tử ưu tú không gì sánh nổi, danh hiệu "Người được quý nữ trong kinh thành muốn gả nhất" ba năm đều là hắn!
Mau mau khen!
Thẩm Dứu gật đầu: "Đúng thật, nếu võ công ngươi lợi hại thì đã không bị người ta đánh thành tên què."
Lâm Cảnh Hành: "...." Đó là vì đối phương ỷ người đông thế mạnh!
Ngươi còn muốn xuống nữa không hả?
Lâm Cảnh Hành xụ mặt, lạnh nhạt nói: "Ôm lấy ta, ta mang ngươi xuống." Hắn cố ý nói vậy, muốn nhìn bộ dáng Thẩm Dứu không cam lòng mà vì sợ độ cao nên đành đỏ mặt xấu hổ, ủy khuất ôm hắn, sau đó hắn sẽ nói ôm chặt vào lại thuận thế ôm eo y...!Lâm Cảnh Hành nghĩ vậy liền cong khóe miệng, sau đó...!ngay sau đó Thẩm Dứu như bạch tuộc mà ôm lấy hắn.
Thẩm Dứu còn dùng chân gõ gõ sau lưng hắn thúc giục: "Ngốc cái gì? Mau mau xuống thôi!"
Ta vì sao lại thích cái người này chứ! Thật sự đem tài năng mắt mù + không hiểu phong tình phát huy tới đỉnh cao! Lâm Cảnh Hành bi phẫn nhưng vẫn ôm Thẩm Dứu nhẹ nhàng đáp xuống.
Chân vừa đặt xuống đất, Thẩm Dứu cuối cùng cũng thả lòng bản thân, y nhảy xuống khỏi người Lâm Cảnh Hành: "Cảm tạ huynh đệ!"
Lâm Cảnh Hành chỉ cảm thấy xúc cảm mềm mại trên tay biến mất, còn hoài niệm mà xoa xoa ngón tay, đã bất lực tới mức không muốn nói với Thẩm Dứu.
Hắn im lặng đi đằng sau Thẩm Dứu về nhà, ánh trăng sáng kéo bóng hai người dài tới vô cùng lại dần dần dung vào nhau.
Xem ra phải đổi sách lược.
Lâm Cảnh Hành nghĩ nếu hạ quyết tâm phải cho Thẩm Dứu cảm nhận được cảm giác an toàn, cảm nhận được hắn đối với y là thật lòng yêu thích! Trước đó đã thử trêu chọc đến náo loạn nhỏ, hắn muốn cho Thẩm Dứu biết cảm giác khi được nam nhân như hắn yêu là như thế nào!
Ngày hôm sau, Thẩm Dứu ngồi một bên nhìn người sửa tiệm một bên thở dài.
Sau khi y thở dài lần thứ hai mươi sáu, Khổng Quân chân chó lại gần: "Đồ nhi có thể vì sư phụ phân ưu không?"
Thẩm Dứu: "Aiz, aiz.
Ta có chút không khống chế được bản thân."
Khổng Quân: "?"
Thẩm Dứu ghét bỏ nhìn anh: "Aiz, có nói ngươi cũng đâu biết."
Tối qua sau khi trở về, không biết Lâm Cảnh Hành đả thông mạch nào trong người, đột nhiên từ trêu chọc câu dẫn mờ ám thành chính diện tỏ tình, từ yêu thầm thành trực diện theo đuổi!
Vốn dĩ y cũng giả ngu rất vất vả đó có được không! Một nam nhân đúng gu mình ở gần mình, còn dùng ánh mắt thâm tình cháy bỏng lúc nào cũng nhìn mình, thời thời khắc khắc làm bạn, tùy thời tùy lúc phát hormone nam tính.
Ai chịu được? Ta hỏi, ai chịu được?
Dù sao ta cũng không chịu được...!Sáng nay Thẩm Dứu quả thật chạy trối chết, chậm một bước là lại rơi vào cái bẫy tình ái!
Không thể như vậy được.
Y nghiêm túc nghĩ, kết cục của Thẩm tiểu ca nhi còn chói lọi kia kìa, nếu y còn đi vào con đường đó thì y chính là đầu heo.
Y nhất định không được chết! Y phải quay lại thế giới thực!
Nếu Lâm Cảnh Hành không muốn rời khỏi nhà y thì y sẽ tự dời đi, sau khi tửu lầu khai trương thì y có thể ở viện sau.
Y không ở lại Lâm Cảnh Hành cũng không có lý do gì là lưu lại, tự nhiên sẽ dời đi.
Tiểu viện sau tửu lầu không lớn nhưng phòng đủ rộng.
Một gian nhà chính hai phòng phụ, mang theo ít đồ dùng là có thể ở được, so ra còn tốt hơn phòng phía tây của y ở thôn một chút.
Thẩm Dứu sờ tủ, lại xem giá giường rồi ngồi thẫn thờ ở trong phòng cảm thấy có chút cô đơn.
Về sau phải ở lại một mình nơi đây.
Thẩm Dứu có chút sợ.
Ban ngày còn tốt, bận rộn nhiều việc không có thời gian nghĩ nhiều nhưng đêm xuống ở cổ đại rất yên tĩnh.
Không đèn điện, không tivi, không di động wifi cũng không có người.
Hệ thống thì đã bỏ y mà đi.
Cũng không phải sợ mà giống như