Cô không được ngậm máu phun người, nhiều người nhìn như vậy, cho dù tôi có muốn cũng không có đủ năng lực để làm.”
Mọi người nghị luận sôi nổi, bỗng một cô gái đứng dậy: “Rượu là tôi mang đến. Tôi tùy tiện lấy trong hầm rượu của ông ngoại, lúc ấy đi gấp, tôi…… Tôi có phải hay không sẽ gặp rắc rối?”
Cô gái đứng ra mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, thoạt nhìn tuổi không lớn, chỉ 15-16 tuổi, lúc nói chuyện còn nghịch ngợm phun hạ đầu lưỡi. Tuy rằng đang hỏi mọi người cô ấy có phải hay không gặp rắc rối, nhưng thoạt nhìn một chút đều không có bộ dáng chột dạ, vừa nhìn chính một vị tiểu thư rất được nuông chiều ở nhà, có lẽ ngày thường cô ấy cũng hay làm những việc tương tự với người trong nhà.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại truyenwiki1.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Đường Gia Di nhỏ giọng giải thích với Tiểu Lạc: “Cô bé đó tên là Diệp Huyên, ba là ông lớn trong giới chính trị, ông ngoại làm kinh doanh, chính xác là một tiểu công chúa.”
Tiểu Lạc hiểu rõ gật đầu.
Diệp Huyên đã đứng ra nói vậy, những người khác cũng không nói cái gì nữa, chỉ có thể nói Lâm Tiểu Lạc vận khí nghịch thiên, đánh bậy đánh bạ lại thắng được Doãn Nguyệt. Dựa theo quy củ, Doãn Nguyệt phải mua một chai Roman thơ đế 45 năm tặng cho Lâm Tiểu Lạc, nhưng loại rượu này là vô giá, mua như thế nào đây?
Doãn Nguyệt sắc mặt cực kỳ kém, cô như thế nào cũng không thể tưởng được bản thân sẽ thua trong tay Lâm Tiểu Lạc, hơn nữa là bại bởi vận khí, cô ta không phục.
Tiểu Lạc nhìn ra suy nghĩ của cô ta: “Cô nếu không phục, chúng ta có thể so thêm lần nữa, nếu tôi thua, hai ta xem như hòa, nếu vẫn là cô thua, rượu này không thể mua được vậy không bằng trực tiếp quy đổi ra tiền đi, dựa theo nhãn hiệu để định giá, tôi cũng không chiếm tiện nghi của cô. Nhưng mà tôi còn phải nhắc nhở cô, tôi rất lợi hại đấy.”
“Đây chính là cô nói.” Doãn Nguyệt mới không tin chính mình sẽ lại thua lần nữa, Tiểu Lạc một lần vận khí tốt, còn có thể có lần hai sao?
Những người khác cũng cùng chung suy nghĩ với Doãn Nguyệt, Lâm Tiểu Lạc lần này dựa vào vận khí mới có thể chiến thắng, lần sau nhất định thua. Cũng không biết cô ngốc hay là quá ham hư vinh, cũng dám tiếp tục so kè với Doãn Nguyệt.
Tiểu Lạc cùng Doãn Nguyệt vào vị trí, những người khác tiếp tục xem náo nhiệt.
Tiểu Lạc lại lần nữa đưa ra lựa chọn trong một giây, Doãn Nguyệt đối lập lựa chọn tỉ mỉ, cẩn thận viết xuống đáp án của mình. Đã xảy ra một lần ngoài ý muốn, lần này âm thanh nghị luận của mọi người đều ngừng lại, nín thở chờ đợi công bố đáp án.
Kết quả mọi người lại được mở rộng tầm mắt lần nữa, lần này hai người thế nhưng hòa nhau, đều viết số 2.
Doãn Nguyệt tức muốn hộc máu, Tiểu Lạc nói: “Không phục có thể lại so một ván.”
Tiếp theo, Tiểu Lạc lại thắng.
Doãn Nguyệt nhìn kết quả, tâm đều đã đóng băng.
Tiểu Lạc hỏi: “Còn muốn so sao?”
“Lại đến!”
Cuối cùng, Tiểu Lạc đại thắng.
Doãn Nguyệt thảm bại!
Kết quả này tất cả mọi người đều không nghĩ đến.
Doãn Nguyệt càng muốn điên rồi. Cô ta hôm nay làm trò trước mặt nhiều người như vậy kết quả lại bại bởi đồ quê mùa Lâm Tiểu Lạc, về sau cô ta làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt những người khác.
Tiểu Lạc ngáp một cái, cầm giấy bút trên bàn viết xuống một chuỗi con số, đưa cho Doãn Nguyệt: “Đây là số tài khoản ngân hàng của tôi, cô chuyển khoản vào đấy là được.”
Nếu như lúc trước, mọi người đối với Tiểu Lạc chỉ cảm thấy khinh thường, cho dù đi theo Lâm Ngạn Sơ, cũng không đổi được xương cốt của kẻ xuất thân nông thôn, nhưng hiện tại, tận mắt nhìn thấy cô đè bẹp Doãn Nguyệt, hơn nữa nhiều lần lựa chọn trong 1 giây, cũng không mắc lỗi, nếu nói tất cả đều nhờ vận khí bọn họ cũng không tin.
Lâm Tiểu Lạc này rốt cuộc là người nào.
Doãn Nguyệt tức giận vô cùng.
Lâm Ti Uẩn chạm vào Tiểu Lạc: “Cô vừa nãy cũng quá lợi hại, cô như thế nào làm được, có thể thắng cả Doãn Nguyệt.”
Cô vì chơi trò chơi này, dự định tìm người giúp đỡ Tiểu Lạc, nhưng so sánh với Doãn Nguyệt, chênh lệch vẫn là rất lớn, Lâm Tiểu Lạc thế nhưng ngay cả Doãn Nguyệt đều có thể thắng.
“Tôi đã nói rồi, tôi rất lợi hại, các cô không tin.”
“Tôi tin tôi tin, nếu không cô dạy tôi, cô làm được như thế nào.”
Tiểu Lạc nghĩ nghĩ: “Chắc là thiên phú dị bẩm.”
Lâm Ti Uẩn: “……”
Vu Nhã đứng ở hành lang lầu hai xem hết cuộc chơi, Với Dịch đứng bên cạnh cô ta: “Lâm Tiểu Lạc này, rốt cuộc có thân phận gì.”
Người có mắt đều có thể nhìn ra, đây tuyệt đối không phải một cô gái được nuôi dưỡng từ gia đình nông thôn, thông tin tra được lúc trước nói không chừng đã sai, vẫn nên tra lại một lần nữa.
Động tĩnh của Tiểu Lạc bên kia Lâm Ngạn Sơ cũng chú ý tới, bất quá xem cô chơi đến cao hứng, bộ dáng thành thạo, hắn cũng không quản. Hiện tại nhìn Tiểu Lạc vẻ mặt hưng phấn trở lại, Lâm Ngạn Sơ nhịn không được cong khóe môi.
“Đoán xem tôi vừa mới thắng bao nhiêu tiền?” Tiểu Lạc vừa đến liền nói.
Lâm Ngạn Sơ phối hợp hỏi: “Nhiều ít?”
“Hơn một trăm vạn, bằng tiền lương mấy năm của tôi.”
“Chúc mừng.”
“Ai, tôi sớm nên tham gia mấy loại hoạt động như thế này, những người này ngốc nghếch lắm tiền, kiếm tiền cũng quá dễ dàng.”
Tiểu Lạc cảm thấy cô trước kia như thế nào cũng không kiếm được tiền có phải hay không thật ngốc?
Tiểu Lạc ở bên này hoài nghi nhân sinh, những người bị Tiểu Lạc ném sau đầu cũng đồng dạng đang hoài nghi nhân sinh. Các cô đây là không thể ra oai phủ đầu với Lâm Tiểu Lạc, ngược lại thua tiền, thua cả mặt mũi, bại hoàn toàn.
“Lâm Ti Uẩn, cô biết nhiều nhất, Lâm Tiểu Lạc không phải người nông thôn sao? Như thế nào có thể am hiểu được rượu vang.” Có người hỏi.
“Tôi cũng không biết.”
Nếu cô biết, đã sớm khoe khoang. Lâm Ti Uẩn đối với bản tính hư vinh của bản thân vô cùng rõ ràng.
Nhận thấy hỏi thăm không ra tin tức gì, mọi người chỉ có thể đem nghi vấn giấu đi, chờ thời điểm trở về lại đi hỏi thăm.
Thời điểm Tiểu Lạc trở lại đây đã hơn 10 giờ, một ván trò chơi chơi xong đã đến thời gian khai tiệc. Với Dịch đi đến mời Lâm Ngạn Sơ ngồi vào bàn tiệc, lúc nhìn thấy Tiểu Lạc, hỏi một câu: “Cậu muốn ngồi cùng cô ấy hay là……”
Lâm Ngạn Sơ giữ chặt Tiểu Lạc: “Cô ấy ngồi cùng tôi.”
Với Dịch không nói gì, đi phía trước dẫn đường: “Bên này mời.”
Tiểu Lạc nhìn bàn tay bị Lâm Ngạn Sơ nắm, không biết có phải hay không do thời tiết, cảm giác có chút nóng, Tiểu Lạc giật tay, bị Lâm Ngạn Sơ giữ chặt: “Đừng nháo, đi theo tôi.”
Tiểu Lạc: “……”
Nhưng quả thật rất nóng, cảm giác tay đều phải đổ mồ hôi.
Hai người dắt tay nhau, lập tức dẫn đến sự chú ý của mọi người. Với Dịch vốn định an bài Lâm Ngạn Sơ ngồi cùng Vu Nhã, để Lâm Tiểu Lạc ngồi cùng bọn người Đường Gia Di. Lâm Tiểu Lạc tuy rằng là bạn gái Lâm Ngạn Sơ, nhưng cũng không được người trong vòng nhận thức, để cô ngồi cùng đám người trong danh viện vừa lúc có thể kết bạn với họ, cũng không tính là tiếp đón không chu toàn, ai biết Lâm Ngạn Sơ trực tiếp từ chối.
Vu Nhã nhìn hai người cầm tay nhau đi đến, cắn môi dưới, bản thân ngồi xuống cùng bọn người Chu Đồng.
Tiểu Lạc đi theo Lâm Ngạn Sơ tới ghế phía trước, Bàn phía trước đa số là trưởng bối, bàn này đều là người xuất sắc cùng thế hệ.
Với Dịch dừng lại: “Ngạn Sơ cậu ngồi ở đây thế nào?”
Lâm Ngạn Sơ đối với loại chuyện này không có ý kiến gì, lôi kéo Tiểu Lạc ngồi xuống.
Tiểu Lạc ngồi xuống không lâu, ghế bên cạnh đột nhiên bị kéo ra, một người ăn mặc một bộ trang phục màu đen, mang kính râm to bản ngồi xuống.
Tiểu Lạc nhìn vài lần: “Nhiếp Thành?”
Nhiếp Thành mới vừa bị lão ba gọi tới, nước cũng chưa uống một ngụm, rót một ly nước lại nghe được giọng nói bên cạnh, đem kính râm hạ xuống, nhìn vài lần cuối cùng cũng nhận ra Tiểu Lạc.
Đây còn không phải là fans nhỏ ở buổi biểu diễn trộm chạy vào hậu