Hơn nữa, Lâm Tiểu Lạc so với tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không giống nhau, vốn tưởng rằng là một cô bé lọ lem, ai biết so với bọn họ còn lợi hại hơn, làm các cô cảm giác được sự ưu việt của họ không thể phô diễn trước mặt cô được.
Thời điểm Tiểu Lạc đi đến, mọi người tuy rằng đều lặng lẽ chú ý, nhưng cũng không ai chủ động đi qua nói chuyện với cô, vẫn là Diệp Huyên người thứ nhất đi qua: “Xin chào, tôi là Diệp Huyên.”
“Tôi tên Lâm Tiểu Lạc.”
Diệp Huyên lặng lẽ hỏi: “Cô có thể hay không trộm nói cho tôi biết, buổi sáng cô như thế nào nhận ra những loại rượu vang đỏ đó.”
“Ngửi.” Tiểu Lạc nói.
“Không có khả năng, ngửi như thế nào có thể biết được.”
“Rượu khác nhau thì mùi hương không giống nhau, rượu càng lâu năm hương càng thuần, hơn nữa quả nho phẩm chất bất đồng, hương vị cũng sẽ có khác biệt rất nhỏ.”
“Cô cũng nói là khác biệt rất nhỏ, vậy cô như thế nào đoán được.”
Tiểu Lạc nở một nụ cười, lần nữa ăn ngay nói thật: “Bởi vì tôi có thiên phú dị bẩm.”
Diệp Huyên: “……”
Người này…… Người này thế nhưng so với cô còn sẽ tự luyến hơn.
Những người khác nhìn thấy Diệp Huyên đã đến nói chuyện với cô, cũng không bất động nữa, chủ động đi lên chào hỏi, ít nhất ngoài mặt xem như tiếp nhận cô.
Tiểu Lạc căn bản không biết nội tâm phức tạp của bọn họ, hiện tại cô quan tâm chính là: “Chúng ta khi nào xuất phát?”
“Hiện tại liền đi.”
Mọi người đều có xe, thương lượng xong địa chỉ, một người dẫn đầu trước, xe những người khác đi theo phía sau, một đám siêu xe phóng ra ngoài, thoạt nhìn cũng là một cảnh tượng người thường khó gặp.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wa ttpad.com, tài khoản lovebichbong123
Các bạn ghé trang để cập nhật chương mới nhất và ủng hộ mình nhé. Thanks!)
Điểm đến nằm ở kim sắc lệ thành, là một nơi giải trí có tính riêng tư cao, phục vụ chu đáo, là địa phương mọi người thích đến nhất.
Tiểu Lạc đi theo bọn họ xuống xe, vừa đến cửa liền có hai nhân viên phục vụ mặc đồng phục ra tiếp đón, là hai tiểu soái ca, miệng cũng thật ngọt, bọn họ đi theo đều rộng rãi cho tiền boa.
Tiểu Lạc theo các cô vào một cái ghế lô, ghế lô rất lớn, nơi này trang trí vô cùng xa hoa, ánh đèn rực rỡ, toàn bộ ghế lô cho người ta một loại cảm giác vô cùng xinh đẹp.
Sau khi vào ghế lô, hai tiểu soái ca liền trở về, tiếp theo là hàng loạt nhân viên phục vụ tiến vào, mỗi người đều có ít nhất một người hầu hạ.
Tiểu Lạc vì mục đích ca hát nên mới đến, bởi vậy sau khi đến đây cũng không cùng những người khác nói chuyện nhiều, chỉ muốn hát. Những người khác tuy rằng không phải đơn thuần tới hát karaoke, bất quá trước đó bình phẩm rượu các cô mới thua một ván, còn sót lại chút tâm tư, ít nhất cũng muốn lấy lại mặt mũi ở khoảng ca hát, bằng không, các cô chẳng phải là ngược lại để Lâm Tiểu Lạc xem nhẹ.
Các cô đều học trường quý tộc, trường học đặc biệt chú trọng tố chất giáo dục, môn tự chọn rất nhiều, vừa lúc bọn họ cũng học qua thanh nhạc, chẳng sợ không chuyên về thanh nhạc cũng ít nhất sẽ thành thạo một loại nhạc cụ, cho nên ca hát đối với các cô mà nói thật đúng là không khó, không nói đến trình độ hoàn toàn chuyên nghiệp, ít nhất so với trình độ nghiệp dư còn tốt hơn rất nhiều, đặc biệt bên trong còn có hai người chuyên môn về thanh nhạc, so ra chắn chắn hơn xa Tiểu Lạc.
Người phục vụ đưa cho Tiểu Lạc một cái ipad, chọn bài trực tiếp trên ipad là có thể hát. Tiểu Lạc lần đầu tiên tới những nơi thế này, đối với mọi thứ đều tò mò, cho nên cự tuyệt ý tốt của người phục vụ, tự mình chọn bài hát.
Những người khác cũng chọn vài bài, hơn nữa cố ý đẩy bài của Đơn Đồng người hát tốt nhất lên đầu tiên.
Tiểu Lạc vừa thấy, bài này cô cũng biết hát, thấy không có người cùng đoạt microphone với cô, vì thế đem một cái microphone khác cầm lên.
Nhìn đến động tác của cô, những người xem diễn đều lộ ra mỉm cười.
Đơn Đồng thời điểm ở trường học chính là một giọng nữ cao, đặc biệt lợi hại ở những âm cao, ngày thường cô hát cũng chưa từng có người cùng cô song ca, cô chỉ tự mình hát. Mà bài hát này hai phần ba trở lên đều là giọng cao, hơn nữa mở đầu đã trực tiếp là âm cao, đoạn sau mới có thể chuyển thấp, vài câu sau lại chuyển cao, cực kỳ khó hát, là bài ruột của Đơn Đồng, những người khác đều chùn bước, hiện tại Lâm Tiểu Lạc thế nhưng trực tiếp cầm microphone, nên nói cô không biết sợ hay là ngây thơ đây.
Đơn Đồng cũng thực ngoài ý muốn, bài hát này vô cùng khó hát, ngày thường căn bản không ai dám song ca với cô, cô hoài nghi mà nhìn Lâm Tiểu Lạc: “Cô hát trước hay tôi hát trước?”
“Đều được.”
Hai người nói chuyện xong, khúc nhạc dạo đã kết thúc, Đơn Đồng còn đang thất thần, Tiểu Lạc liền tiếp nhận câu đầu tiên.
Bài hát vừa bắt đầu chính là cao trào, Tiểu Lạc trực tiếp hát với giọng cao, giọng hát của cô chứa đựng một sự linh hoạt kỳ ảo, nơi này cách âm rất tốt, câu đầu tiên vừa cất lên, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai.
Những người khác đều sợ ngây người, Lâm Tiểu Lạc biết phẩm rượu cũng cho qua, miễn cưỡng vì vận khí của cô quá tốt hoặc là ở phương diện này có thiên phú, như thế nào ngay cả hát cũng tốt đến như vậy?
Ngay cả Đơn Đồng cũng kinh ngạc đến quên hát, Tiểu Lạc đành phải hát tiếp.
Trước kia thời điểm lúc ở Thiên Đình, nếu có tổ chức các hoạt động, cô cũng sẽ tham gia biểu diễn tiết mục, được hoa tiên tử chỉ dạy qua, ca hát, múa đều thành thạo. Chỉ cần cô muốn hát, không có bài hát nào cô không hát được, từ giọng thấp đến giọng cao, không cần bất luận kỹ xảo gì, cô đều có thể nhẹ nhàng hát ra. Cô khác với phàm nhân không bị hạn chế giọng hát.
Đơn Đồng vẫn còn đang kinh sợ.
Theo cô, Tiểu Lạc không đi làm ca sĩ thật là phí phạm của trời.
Bài hát này cuối cùng biến thành bài hát đơn ca của Tiểu Lạc, bởi vì Đơn Đồng phát hiện, không phải Lâm Tiểu Lạc theo không kịp cô, mà là cô căn bản theo không kịp Lâm Tiểu Lạc. Có Lâm Tiểu Lạc trước hát như châu như ngọc, cô tùy tiện hát chen vào chỉ làm phá hư cảm xúc của bài hát.
Hát xong câu cuối cùng, Tiểu Lạc buông microphone. Diệp Huyên rất nể tình vỗ tay, những người khác cũng lục tục vỗ tay.
Ván thứ hai, các cô lại thua.
Hôm nay rốt cuộc là bọn họ tới nhục nhã Lâm Tiểu Lạc, hay là Lâm Tiểu Lạc tới nhục nhã bọn họ?
Nơi này đa số không có thâm cừu đại hận gì với Tiểu Lạc, ngay từ đầu chỉ là đơn thuần bất mãn nam thần cùng một người như vậy ở bên nhau, cho nên đối với Tiểu Lạc có địch ý, như vậy hai đợt xuống dưới, các cô phát hiện, ở trước mặt lâm Tiểu Lạc thế nhưng không thể thể hiện được sự ưu việt, lâm Tiểu Lạc cũng không giống trong tưởng tượng của bọn họ, thậm chí trên nhiều khía cạnh so với họ còn mạnh hơn nhiều, như vậy các cô thua cũng không oan.
Tiểu Lạc bắt đầu được mọi người đón nhận.
Ngay từ đầu mọi người cũng không phải thực sự vì thích hát mà tới, bất quá Tiểu Lạc nổi lên hát đầu tiên với giọng hát quá cuốn hút, mọi người ngược lại đối ca hát nổi lên hứng thú, vì thế, ban đầu vốn dĩ muốn lấy lại danh dự đè bẹp Tiểu Lạc, hiện giờ lại thực sự đơn thuần mà ca hát.
Tiểu Lạc muốn vội vàng trở về ăn cơm chiều, khoảng 5 giờ liền cùng những người khác từ biệt, bản thân về trước.
Những người khác biết cô muốn trở về cùng Lâm Ngạn Sơ ăn cơm chiều, cũng không giữ lại, trong lòng lại ê ẩm hâm mộ tình cảm của Tiểu Lạc cùng Lâm Ngạn Sơ.
Lâm Ti Uẩn chọc chọc Đường Gia Di: “Chị không phải nói bọn họ diễn trò sao? Sao thấy thế nào cũng giống thật như vậy?”
“Cô ngốc thật.” Đường Gia Di nói, “Nếu hai chúng ta còn không lừa được, như thế nào có thể lừa những người khác.”
“Cũng đúng.”
“Ai, không đúng, chị nói những lời này có ý tứ gì, chẳng lẽ hai chúng ta so những người khác càng ngốc hơn, càng dễ lừa sao?”
“Cô nói đi, đừng quên thành tích lúc còn đi học của hai ta.”
Lâm Ti Uẩn: “……”
Không cách nào phản bác.
Thời điểm Tiểu Lạc về đến nhà, phòng bếp vừa lúc đã làm xong bữa tối.
“Buổi tối ăn cái gì vậy chú?” Tiểu Lạc chạy đến bàn ăn bên cạnh xem.
“Hôm nay hầm canh.” Quản gia cười tủm tỉm nói.
Từ khi phát hiện Tiểu Lạc thích uống thuốc đông y, vì không để cô uống đến thống khổ như vậy, quản gia bảo người đem thuốc bỏ vào canh, dùng hương vị khác che giấu, làm thành dược thiện cho Tiểu Lạc ăn.
Hơn nữa Lâm Ngạn Sơ thân thể tuy rằng chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng vẫn nên ăn nhiều một chút đồ bổ đối với thân thể cũng tốt.
Quản gia mở nắp ra, Tiểu Lạc ngửi ngửi, đột nhiên ngửi được một cỗ hương vị cổ quái.
Tiểu Lạc dán sát vào, cẩn thận ngửi mùi hương của