Maleficent đột nhiên mở mắt ra nói: "Đi ngủ đi."
Aurora đơ một chút mới phản ứng: "Tôi chưa buồn ngủ."
Maleficent nhìn nàng chăm chú: "Đi ngủ."
Aurora bĩu môi: "Đã nói tôi chưa buồn ngủ rồi.
À phải, chị có đói không? Tôi đói...tôi vào bếp xem có gì không..." Sau đó nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Hai mươi phút sau, Aurora bưng ra hai cái bát, giúp Maleficent thay bình nước truyền, cầm theo thuốc Mike đã mua, ngồi xuống thảm: "Tôi nấu cái này..."
Yến mạch, sữa bò, bột ngô đun cùng nhau, hương sữa thơm ngon, Aurora quấy từ từ, xúc một thìa lên nếm thử, gật đầu ra vẻ không tệ lắm.
"Chị bác sĩ X kia nói chị có thể ăn chút cháo, ừm, muốn ăn không?" Maleficent nhìn nàng, nàng chu môi lên: "Tôi đun kĩ lắm." Ngữ khí hoạt bát, gò má nhô lên, như một con thú cưng muốn được vuốt ve cưng chiều, đáng yêu vô cùng.
Khóe miệng Maleficent lơ đãng cong cong, liếc mắt nhìn đến cái bát bên tay trái nàng.
"Chị muốn tôi đút cho không nào?" Aurora một tay chống cằm, ra vẻ trêu đùa lưu manh, nhưng gò má lại bay lên mảnh đỏ ửng.
Nụ cười của Maleficent càng rõ, ý tứ sâu xa nhìn nàng chằm chằm: "Nếu em muốn."
Aurora cắn cắn môi, đứng dậy, xúc một thìa, đưa đến bên miệng cô, Maleficent cũng không nghĩ tới nàng thật sự sẽ đút cho mình, hơi giật mình.
Tim Aurora đập nhanh hơn, ngón tay hơi run rẩy, ánh mắt cố tình di chuyển để không trực tiếp nhìn vào đôi môi quyến rũ kia.
Biểu tình Maleficent có chút ngạc nhiên, bên môi bị hơi nóng chạm vào, cô nhẹ mấp máy môi, ngậm lấy thìa cháo, chậm rãi nuốt xuống.
Trong nháy mắt, cô như lấy lại tinh thần, đôi mắt xanh như ngọc lục bảo sâu sắc nhìn khuôn mặt Aurora, ánh mắt kia...
Nháy mắt mặt Aurora càng đỏ bừng, suýt nữa làm rơi thìa, Maleficent ăn xong một miếng, thuận lợi cầm cả thìa lẫn tay của Aurora.
Aurora không dám nghĩ, rụt tay lại, giả vờ nhìn ngắm bình hoa: "Ừm, kia...bác sĩ X là bạn của chị sao?"
Maleficent thảnh thơi ăn cháo: "Không tính."
"Ừm, sẽ không phải một trong số những người tình cũ chứ?"
Động tác Maleficent cứng đờ dừng lại, khóe miệng giật giật: "Không, cô ấy kết hôn rồi."
"Kết hôn?" Aurora ngồi xuống chống cằm, vẻ mặt hóng chuyện.
"Ừ, vợ cổ là bác sĩ gây tê."
"Vợ? À..." Aurora nhớ lại vẻ ngoài xuất sắc của vị bác sĩ kia, đặc biệt là đôi chân dài, gật đầu: "Chị ấy đúng là có thể hấp dẫn phái nữ."
Maleficent hờ hững liếc nàng một cái.
"Cuộc sống hai người họ hạnh phúc sao?" Aurora hiếm khi tò mò.
Maleficent suy tư vài giây, nói: "Cũng bình thường, họ có một đứa con gái, hai bọn họ có chút ồn ào."
Aurora nhìn cô hơi cau mày cố gắng dùng ngôn ngữ để miêu tả một cuộc sống mà cô chưa trải nghiệm, trong lòng nàng mềm đi, cảm thấy cô có chút đáng yêu, thật là muốn ôm cô một chút mà.
Á!!! Không được, dừng lại ngay!!!!!!
Chờ Maleficent ăn cháo xong, nước cũng vừa truyền hết.
"Maleficent, chị thấy đỡ hơn không? Còn đau không?" Aurora cẩn thận rút kim ra, dùng bông đè lại vết tiêm.
Maleficent lắc đầu một cái: "Đi ngủ đi."
Aurora thả lỏng tinh thần, cười đáp: "Được rồi, tôi dọn dẹp một chút thì đi ngủ.
Chị lên tầng trước đi."
Người mệt mỏi lúc trước dường như biến mất sạch sẽ, nhìn nàng thật lâu rồi đến gần, đưa tay xoa đầu nàng, cúi người xuống ghé vào tai nàng nói: "Cám ơn em."
Aurora chưa kịp tiêu hóa câu cám ơn kia, cô đã xoay người đi lên tầng.
Nàng chăm chú ngắm nhìn bóng lưng cô, lầm bầm nói: "Tôi cũng không phải Ruby, xoa đầu như vậy làm gì..."
****
Aurora dưới tiếng kêu của Ruby cùng sức nặng đè trước ngực mà tỉnh giấc, vẫn buồn ngủ hơi mở mắt nhìn, đập vào là đôi mắt hổ phách sáng loáng của Ruby.
Nàng ngáo một cái: "Sáng sớm liền bán manh, còn có em đổi tư thế được không hả..." Nàng lấy hơi, giơ nó lên: "Gọi chị rời giường đấy à.."
Ruby: Meo~
Aurora cười, hơi chuyển mình, phát hiện trên người có thêm một cái chăn lông.
Ồ? Đêm qua nàng không quá yên tâm về Maleficent nên ngủ trên ghế sofa.
Là ai đắp cho nàng đây?
"Ruby? Chắc không phải em rồi nhỉ? Em di chuyển cơ thể cũng khó khăn cơ mà."
Ruby: Meo...
Sau đó nó giơ chân lên như muốn phản đối, định vươn người về phía trước, không nghĩ tới vì quá béo, đứng không vững trực tiếp lăn khỏi người Aurora.
Aurora liền ha ha cười lên.
"Tiểu thư Aurora, buổi sáng tốt lành." Marjoire xuất hiện trong phòng khách, tóc hoa râm, nụ cười thân thiết, Aurora thật sự thích bà, nàng cười trả lời: "Bác Marjoire, buổi sáng tốt lành."
"Tôi đã chuẩn bị sữa bò với bánh xốp nướng, được không?"
Aurora "Vâng" một tiếng, sau đó nhìn quanh nhà.
"Cô chủ đi làm rồi ạ." Marjoira dường như biết nàng tìm ai.
Aurora à một tiếng, nghĩ thầm người nọ hôm qua còn khó chịu, sao hôm nay không nghỉ ngơi đã.
"Phải rồi, bác mang chăn cho cháu sao?"
"Không phải ạ, lúc tôi tới tiểu thư đã đang cuộn chăn ngủ rất ngon đây."
Tim Aurora đập nhanh hơn chút, vậy là cô đắp cho nàng sao?
Nàng sờ sờ mặt mình, nói: "Ha ha, hy vọng không bị chảy nước miếng..."
Marjoire cười có chút đùa nàng: "Không đâu, tiểu thư Aurora ngủ nhìn rất đáng yêu."
Lần này thì Aurora ngượng ngùng thật, trong lòng lại vì câu này mà phân tán suy nghĩ đi, nhẹ nhàng gập chăn lại.
Marjoire cười: "Tôi đi làm việc khác đây ạ." Nói xong bà như có như không liếc nàng, cười khanh khách rời đi.
"Đúng rồi." Aurora vỗ đầu, tối qua trước khi ngủ nàng đã chuẩn bị hộp thuốc cho Maleficent, trong đó có chút thuốc đau dạ dày, không biết cô có mang đi hay không.
Nàng đứng dậy, bỗng nhiên khựng lại.
Ánh mắt nhìn đến nơi nàng đặt hộp thuốc, giờ đây bị một cái hộp nhung nhỏ màu đen thay thế.
Nắng sớm chiếu vào chiếc hộp, có một loại hào quang thánh khiết óng ánh.
****
Tòa nhà Empire State Building.
"Mal, tôi còn tưởng cô sẽ ở lại LA mấy ngày nữa chứ."