Đây là lần đầu tiên Richard nhìn thấy Aurora.
Anh xuất thân từ Đại học Yale, cũng có danh tiếng trong giới luật.
Bình thường vẫn luôn lý trí nên đối với việc Diaval lẫn Marjoire, rồi Tiểu Hắc Đại Hắc đều yêu thích Aurora, anh có chút khó hiểu, không phải chỉ là một cô bé hai mươi tuổi thôi sao? Xuất thân ưu việt, tính khí không khó chịu là được rồi, đây lại là người gặp người thích? Khi nhìn thấy Aurora tươi cười chào hỏi, anh vẫn ngẩn ngơ.
Cửa chính phòng của Maleficent là kính trong suốt, thiết kế đơn giản, từ bên ngoài có thể nhìn được một phần bên trong, nhưng hầu như không có ai dám to gan nhìn vào.
Ngoại trừ Diaval, sau khi bọn họ bị đuổi ra khỏi văn phòng, hắn ngồi xổm xuống lén lén lút lút che giấu nửa mặt dán vào kính, dáng dấp kia quả thật nhìn rất ngu ngốc, cố tình một mình hắn mất mặt chưa đủ, còn dám vẫy vẫy anh: Lại đây, anh có biết đọc môi không?
Richard cạn lời:...
***
Trong phòng làm việc.
"Lần sau không cần thông báo, em cứ trực tiếp vào, không ai dám cản em đâu." Maleficent nói.
"Ồ..tôi sợ chị bận..." Aurora trả lời.
Hai người đột nhiên im lặng không nói.
"Tối qua ngủ có ngon không?" Giọng cô nói đầy ý cười.
Mặt Aurora hơi đỏ lên: "Chị đắp chăn cho tôi à?"
"Cứ như một đứa trẻ vậy, mặc quần jean cũng ngủ được..."
Nội tâm Aurora nói: Còn không phải vì lo cho chị sao?
Nhưng ngoài miệng thì: "Chị uống thuốc dạ dày chưa?"
Maleficent gật đầu, nhấc chân dài, đạp giày cao gót, đi tới trước nàng.
Aurora hơi sốt sắng, cúi đầu vặn vẹo tay.
Không khí giữa hai người có chút lúng túng.
Maleficent cúi người, kề sát nàng, mở miệng: "Sao thế?" Ngũ quan tinh tế của cô xuất hiện trước mặt nàng, gần trong gang tấc.
Aurora cảm thấy gò má nóng lên, cúi đầu lấy cái hộp nhỏ trong túi ra: "Cái này, là, là cho tôi sao?" Hộp nhung đặc chế, cầm vào xúc cảm mềm mại tinh tế, màu đen tuyền khiến ngón tay nàng càng thêm trắng như tuyết.
"Đương nhiên rồi." Giọng Maleficent truyền đến, từ tính nhu hòa.
"Là...?" Là nhẫn đính hôn sao?
"Phải." Âm thanh dứt khoát, chắc chắn, không thể nghi ngờ.
"Không đeo à?" Tay cô cầm lấy chiếc hộp trong tay nàng, mở ra.
Aurora đã nhìn qua lúc ở nhà, trên đường đi cũng mở ra nhìn mấy lần, nhưng cũng không giống như giờ phút này, hoàn toàn chấn động.
Viên kim cương xanh tinh khiết sáng rực rỡ, nặng chừng 4 carat, gia công tinh tế, đặt trong một cái vương miện nhỏ sáu mũi nhọn, đẹp đến nghẹt thở.
Đặc biệt là vương miện sáu mũi nhọn, ý nghĩa chính là, ngươi là người được đối phương nâng niu trong tay, là công chúa, là trân bảo.
Càng không nói đến kim cương xanh quý hiếm kia, một màu xanh lam thuần khiết trong suốt, dưới ánh mặt trời phản xạ lấp lánh, quả thực mười phân vẹn mười, có một không hai.
"Đưa tay cho tôi nào." Giọng cô như xa như gần, phả vào gò má nàng gây ra một dòng điện tê dại.
Cô cầm lấy ngón tay nàng, nhẹ nhàng đeo vào, khiến tim Aurora điên cuồng đập thình thịch.
Hai người ngoài cửa trợn tròn hai mắt lên, Diaval vội che miệng, không dám thét lên.
Nhỏ bé vừa vặn, viên kim cương xanh lam ở trên bàn tay trắng mịn của nàng, nhìn thật xa hoa.
Aurora ngừng thở, không biết nói gì để diễn tả cảm giác này, chỉ có thể nho nhỏ hỏi: "Đây là phòng truyền thông của công ty chọn sao?"
Maleficent ngừng hai giây, nói: "Không phải."
"Vậy là Diaval sao?"
Lần này cô trả lời nhanh hơn: "Cũng không phải."
Aurora bỗng nhiên ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Đôi mắt xanh biếc của Maleficent giống như một vũng nước êm dịu, lặng lẽ nhìn nàng: "Mấy năm trước, vô tình có được viên kim cương này, rất giống đôi mắt của em."
Aurora đột nhiên có cảm giác run chân, trên mặt sóng nhiệt nóng bỏng, làn sóng lan từ gò má đến vành tai, từ vành tai chạy xuống cổ, trong tim như chảy ra một dòng suối ngọt ngào.
Nàng không dám nhìn ánh mắt của Maleficent nữa, bèn cúi đầu.
Hôm nay nàng buộc tóc đuôi ngựa, vài sợi tóc óng ánh theo động tác của nàng mà hờ hững buông xuống cần cổ, nồng đậm vẻ e thẹn của thiếu nữ.
Hai người kề sát nhau, bầu không khí lạ lùng kia lại tiếp tục lên men.
....
Diaval nhìn lén bên ngoài đang che ngực, bị manh đến không còn bình tĩnh nổi, miệng cử động nhưng không phát ra tiếng: Hôn đi! Hôn đi! Nhanh hôn em ấy đi!
Ngón tay thon dài của Maleficent vân vê sợi tóc mai của nàng, vén ra sau tai, ngón tay dọc theo gò má trượt xuống, nâng cằm nàng lên, động tác mềm nhẹ, dứt khoát, không cho kháng cự.
Aurora bị động ngẩng mặt lên, bốn mắt nhìn nhau với cô.
Đôi mắt Maleficent dường như còn xanh hơn thường ngày, cũng sâu hơn, càng khiến người ta đắm chìm, bay hết hồn phách, tầm mắt khóa vào đôi môi của Aurora.
Nhịp tim Aurora yếu dần, đôi mắt xanh lam như biển sâu, ngàn vạn ánh sao lay động, dường như chờ đợi lại dường như mơ màng.
Khuôn mặt cô dần ghé vào, ngón tay nhẹ vuốt cằm nàng, đầu hơi chếch xuống dưới.
Cảnh tượng khiến người mặt đỏ tim đập sắp diễn ra thì...
Rầm! Một tiếng động lớn vang lên!
Chỉ thấy cả khuôn mặt Diaval tàn nhẫn đập vào cửa kính.
Maleficent nháy mắt thu tay lại, khôi phục biểu cảm lạnh nhạt thường ngày.
Trong lòng Aurora có chút mất mát thất vọng, lặng lẽ liếc nhìn cô một cái.
Richard luôn luôn thờ ơ, thấy Diaval hận không thể lấy kính lúp ra nhìn hoặc là phóng to mắt biến thành kính lúp để nhìn cảnh trong phòng làm việc, miệng lẩm bẩm, hai tay giơ lên không trung: "Hôn đi! Hôn đi! Nhanh nhanh nhanh! Nghiêng đầu xuống, nghiêng đầu xuống! OMG, sắp hôn rồi, sắp hôn rồi!" Sau đó Diaval vui quá hóa rồ đập mặt vào cửa kính luôn, còn làm hai người trong phòng bị ảnh hưởng.
Richard thật sự hận không thể mù mắt luôn, cũng không muốn nhìn thấy cái người ngu xuẩn này.
Diaval che mặt: "Xong đời, làm sao bây giờ? Hình như tôi vừa gây tội phá hoại, làm sao bây giờ, tôi chạy trốn được không?"
"Nếu cậu muốn chết nhanh chết sớm hơn thì chạy ngay đi."
Diaval không thể làm gì khác hơn là đẩy cửa đi vào với khuôn mặt tang thương.
Aurora mỉm cười nhìn hắn, còn Maleficent lạnh lùng nhìn.
"Cái kia...." Diaval đi một vòng, cầm tay Aurora lên cảm thán: "Kim cương thật to, kim cương xanh quá đẹp! Mặt đơ, anh mau đến nhìn!"
Trên mặt Richard viết: ...Tôi đang định đi.
Trên mặt Diaval viết: ...Anh nghĩ hay lắm.
Richard đen mặt, đến gần, liếc mắt một cái gật đầu: "Thực sự không tệ."
Aurora có chút ngượng ngùng, rụt tay lại, len lén liếc nhìn Maleficent thật nhanh.
Cô không nhìn nàng, đi thẳng về ghế boss ngồi xuống, cảm giác xa cách càng nhiều, cứ như không khí mờ ám vừa nãy