Hạ Uyên vừa ra lệnh, tất cả người hầu trong viện Tiết Vân Chu, cả những ngươi đang quét sân rửa rau trong bếp đều nơm nớp lo sợ đi đến. Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Uyên, dù người nào tự nhận bản thân trong sạch cũng không khỏi rùng mình, trong lòng đều tự có cân nhắc.
Vương gia gặp loại chuyện này cũng không phải lần một lần hai, quả thực đã trở thành chuyện như cơm bữa. Cơ mà mấy lần trước đều giao cho cấp dưới điều tra, tra ra rồi hắn sẽ là người xử lý cuối cùng xem nên lột da hay đem chiên giòn. Lần này lại tự mình ngồi đây muốn tra xét, có thể nhìn ra được hắn rất xem trọng chuyện này.
Mà sự việc xảy ra ở chỗ của Vương phi, Vương phi lại an ổn ngồi cạnh Vương gia, người tinh ý cũng đoán sương sương được chuyện này chỉ sợ là nhằm vào Vương phi. Mà khi sự tình còn chưa điều tra rõ, Vương gia đã che chở cho Vương phi như vậy, xem ra lời đồn gần đây nói Vương gia sủng ái Vương phi là thật.
Hạ Uyên lúc thực sự tức giận dù trên mặt không có gì thay đổi nhưng đáy mắt lại sắc bén hơn bao giờ hết, làm người khác nhìn mà kinh hãi. Điểm này tuy khác với Nhiếp chính vương nguyên bản, nhưng đều giống nhau là tạo cho người ta cảm giác không thể nhìn thẳng, thậm chí có người còn thấy hắn bây giờ so với trước kia càng âm trầm khó đoán hơn. Thường thường lúc lén nhìn trộm sắc mặt hắn, nếu không cẩn thận đối diện với ánh mắt này sẽ có lỗi giác bản thân hoàn toàn bị đối phương nhìn thấu.
Người trong viện lập tức quỳ xuống, tuy rằng Tiết Vân Chu không thích nhiều người như vậy, chỉ để mỗi Dư Khánh di theo, nhưng người hầu hạ y ăn mặc đi lại cũng không ít, hơn nữa còn có thị vệ do Hạ Uyên sắp xếp thêm hơn chục người, quả thật là không nói nên lời.
Hạ Uyên dù đang ngồi ở đây cũng không tự hạ thân phận mà chờ Hà Lương Tài tới, bảo ông bố trí người thẩm vấn.
Hà Lương Tài vừa làm xong việc hắn giao phó liền lập tức tới đây, vội tới mức lướt nhanh như gió, thậm chí còn không kịp thở.
Cùng đi tới còn có Hứa đại phu trong phủ. Hai người tuổi tác xấp xỉ, một béo một gầy, địa vị trong Vương phủ cũng không thấp, đã kết giao được nhiều năm, bởi vậy lời nói của hai người cũng không kiêng kị.
Hứa đại phu lắc đầu thở dài: "Vương gia đúng là số khổ. Lúc hắn còn niên thiếu, ta ở trong phủ cũng coi như rảnh rỗi an nhàn. Vài năm nay hắn luôn gặp mấy chuyện không đâu, ta cũng bận rộn hơn. Không biết phải làm sao nữa."
Hà Lương Tài đồng cảm: "Lão Hứa, ngươi xem ta đi, hơn mười năm trước có phúc tướng*, hiện giờ cũng không còn rồi, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi."
*福相 (fú xiàng): phúc tướng, gương mặt phúc hậu.
Hứa đại phu nhìn dáng người "không có phúc tướng" của ông, lại nhìn mặt mình, không vui khụ một tiếng, vuốt râu đi nhanh hơn.
"Này lão Hứa! Ngươi đi chậm thôi đợi ta nữa!" Hà Lương Tài duỗi tay gọi với theo, bước nhanh đuổi kịp.
Hai người miệng lải nhải nhưng chân vẫn bước lẹ, lúc đến viện của Tiết Vân Chu, thị vệ vừa kiểm tra nhân số báo cáo với Hạ Uyên: "Khởi bẩm Vương gia, đầy đủ một người cũng không thiếu."
Hạ Uyên gật đầu nhìn về phía Hà Lương Tài, hỏi: "Chuyện trước đó điều tra đến đâu rồi?"
Hà Lương Tài biết hắn hỏi là chuyện tiểu thiếp bưng đồ ăn đụng phải hắn, bước lên cung kính trả lời: "Hồi Vương gia, Hứa đại phu đã kiểm tra qua, không có chỗ nào khả nghi."
Tiết Vân Chu ở một bên không hiểu ra sao, hoàn toàn không rõ bọn họ đang nhắc tới chuyện gì. Hạ Uyên nghe Hà Lương Tài nói vậy liền biết đồ ăn bên trong không có độc, xem ra là hắn lo lắng nhiều, cũng không để việc này ở trong lòng mà phân phó: "Ta ở đây, ngươi nên tra thế nào thì cứ tra thế đó."
"Vâng."
Hà Lương Tài đi đến trước bàn nhìn một chút, thấy bát cơm trước mặt Hạ Uyên có màu đen khác hẳn với đồ ăn còn lại trên bàn, mồ hôi lạnh túa ra, liền gọi Hứa đại phu lên để ông kiểm tra.
Hứa đại phu tỉ mỉ nghiên cứu, lắc lắc bình rượu, nghe âm thanh nhịn không được nhíu mày, lại rót rượu ra cẩn thận kiểm tra.
Hà Lương Tài nhìn sắc mặt ông trở nên kì quái, lo lắng hỏi: "Sao rồi? Đây là độc gì?"
Hứa đại phu vừa xấu hổ vừa sợ nhìn thoáng qua Hạ Uyên nói: "Đây là một loại xuân dược cực mạnh."
Ông vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi, đều hướng ánh mắt về Tiết Vân Chu, mấy người đang quỳ cũng lớn gan lén nhìn về phía y. Tiết Vân Chu vẻ mặt kiểu "nanii??" trừng mắt: xem như ta đã được mở mang tầm mắt với độc dược cổ đại rồi. Lần này còn cho ta thấy xuân dược nữa sao? Nhưng dm các ngươi nhìn chằm chằm ta như vậy là có ý gì? Ta còn chưa đói khát đến vậy đâu!
Hạ Uyên trái lại không nhìn Tiết Vân Chu, chỉ là khẽ chau mày, trong mắt phủ lên một tầng sương lạnh.
Hà Lương Tài có chút không dám tin: "Đây thật sự là xuân dược sao? Nhưng nhìn thế nào cũng giống như thuốc độc chết người. Ngươi nhìn bát cơm đen thế này..."
Hứa đại phu vuốt râu, chậm rãi nói: "Đây đúng thật là xuân dược cực mạnh, tuy rằng không đến mức tổn hại tính mạng, nhưng nó còn độc hơn độc dược bình thường. Thuốc này hòa tan với rượu hiệu quả càng mạnh, một khi trúng độc, dù làm chuyện vợ chồng... Khụ khụ... Cũng chỉ có thể giảm bớt đau đớn. Chờ đến sáng, người vẫn bị phế."
Tiết Vân Chu nghe thấy tóc gáy dựng thẳng, nghĩ tới nếu Nhị ca bị phế cái kia... Cơ mà nhìn Nhị ca rất giống người biết kiềm chế...
"Vậy nếu trúng độc mà không làm chuyện kia... Khụ... thì sao?" Tiết Vân Chu không nén nổi to mò hỏi.
"Hứa đại phu vẻ mặt kinh ngạc, Hà Lương Tài cũng khiếp sợ không thôi, hai người đều trừng mắt nhìn qua chỗ y.
Tiết Vân Chu nhìn thấy vẻ mắt họ kiểu "ngươi chịu được sao", cả người đều cảm thấy không ổn lắm.
"Ý ta là..." Tiết Vân Chu nghiến răng nghiến lợi: "Nhẫn nhịn chịu đựng!"
Hứa đại phu bừng tỉnh, sau đó lắc đầu: "Người bình thường đều không nhịn được. Dù là người có sức chịu đựng hơn người có thể chống chịu đi nữa cũng chỉ là bị phế nhanh hơn thôi."
Tiết Vân Chu: "..."
Hạ Uyên trầm mặc ngồi một bên, nhìn như chỉ nghe qua loa nhưng thực ra là quét mắt nhìn từng người, gần như mỗi phút mỗi giây đều chú ý động tĩnh bên dưới. Đám hạ nhân đang quỳ chỉ cảm thấy ánh nhìn sắc như dao nhìn chằm chằm mình.
Hà Lương Tài nghe Hứa đại phu nói xong liền hiểu rõ gật đầu, sau đó mới hỏi Tiết Vân Chu: "Nghe nói đồ ăn hôm nay là Vương phi tự mình làm?"
Tiết Vân Chu vẻ mặt "cây ngay không sợ chết đứng" ôm quyền tựa lưng vào ghế, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Không sai."
Hạ Uyên kiếp trước dường như chưa từng thấy qua bộ dáng điềm tĩnh như vậy của y, không kìm được liếc mắt thêm vài cái.
Tiết Vân Chu thấy ánh mắt của hắn lập tức đứng ngồi không yên, dường như có kim đâm vào mông, lại theo thói quen nghiêng vẹo thân thể ngồi không đoan chính, đồng thời trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng với bản thân: không thay đổi được nữa rồi, trước mặt Nhị ca không làm một thanh niên tích cực cầu tiến, liền bị giáo huấn đến tận cổ đại. Chẳng lẽ đây là thuộc tính M trong truyền thuyết sao?
Hà Lương Tài nhìn Dư Khánh, thần