Cố thị quỳ xuống, Tiết Vân Thanh trên xe lăn cũng được người nâng quỳ xuống, sau khi linh cữu rơi xuống đất, hai đoàn gia phó cũng đồng loạt quỳ xuống, trong lúc nhất thời mọi người xung quanh đều im lặng, cả con phố dường như ngừng lại, chỉ có tiền giấy vẫn bay lả tả khắp không gian.
Một người phụ nữ mang theo một thanh niên yếu đuối và hai ba chục gia phó, những người này có thể tạo ra náo động lớn như vậy ít nhất chứng minh rằng bọn họ không phải đèn cạn dầu, huống chi Tiết Trùng vốn giỏi dùng ám chiêu lại không từ thủ đoạn, bảo lão mưu hại đại ca cũng cực kì có khả năng.
Hạ Uyên trong lòng nhanh chóng cân nhắc, nói với bọn họ: "Nếu tiền Hầu gia đích thực là bị hàm oan mà chết, bổn vương nhất định đòi lại công bằng cho các ngươi, các vị đứng dậy hết đi, chúng ta vào nhà nói tiếp."
Tiết Trùng vẻ mặt lại một trận xanh trắng, thọ yến đang tốt đẹp như vậy bị hủy, quả thực là hận nghiến răng nghiến lợi. Lão vốn không muốn cho những người này đi vào, nhưng nếu không vào trong mà cứ đứng đây thì chỉ làm dân chúng tới vây xem ngày càng đông thôi. Huống chi một Nhiếp chính vương cao cao tại thượng chẳng bao giờ để ý mấy việc không liên quan tới mình này hôm nay đột nhiên tính khí thất thường muốn ngáng chân lão, làm lão nhất thời trở tay không kịp.
Hạ Uyên không để ý sắc mặt khó coi của Tiết Trùng, trực tiếp đảo khách thành chủ, tiếp đón Cố thị và Tiết Vân Thanh vào phòng khách, bản thân thì ngồi ghế chủ vị, lại bảo Tiết Vân Chu ngồi ngay cạnh mình, bấy giờ mới chậm rãi mở miệng: "Mang ghế lên đây cho phu nhân và công tử."
Cố thị lúc này có chút sững sờ, nàng tuy rằng không ở kinh thành đã nhiều năm, nhưng thanh danh của Nhiếp chính vương vẫn là nghe qua rồi, vừa nãy ở bên ngoài dựa vào y phục trên người phỏng đoán thân phận hắn, cũng là nhất thời xúc động mới nhào qua nhờ hắn làm chủ, cũng không ôm hi vọng gì, dù sao phu quân Tiết Quảng của nàng đã chết hơn mười năm rồi, khi đó Hạ Uyên chỉ là một thiếu niên phiên vương, giờ muốn tra rõ mọi việc, không thể nghi ngờ là phải mất rất nhiều công sức lật lại chuyện của hơn mười năm trước.
Hạ Uyên ban ghế ngồi cho mẹ con Cố thị, bảo Tiết Trùng cũng ngồi xuống, lúc này mới hỏi rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành việc năm đó.
Năm ấy ngoại tộc xâm lấn Trung nguyên, khi ấy vẫn là tiên hoàng cầm quyền, triều đình lúc đầu phái Quý tướng quân lãnh binh nghênh chiến, sau đó nghe nói chiến sự thất bại, phái Trung Nghĩa bá Tiết Quảng đến hỗ trợ. Không ngờ khi đánh thắng khải hoàn về triều thì lại gặp quân địch mai phục ở rừng, đội ngũ bị tách ra. Sau đó Tiết Quảng mang theo một đội nhân mã nhỏ bị đuổi giết một đường tới tận vách núi. Gặp đường cùng không còn cách nào chạy, cũng không biết là Tiết Quảng bị đánh rớt xuống vách núi hay là nhảy vực tự sát, tóm lại là sống không thấy người chết không thấy xác.
Sau đó triều đình phái người tìm kiếm, bởi vì dưới vách núi là dòng sông nước chảy xiết, càng cho rằng Tiết Quảng bị nước cuốn đi. Dọc theo bờ sông tìm rất lâu cũng không thấy thi thể, triều đình vì muốn an ủi nỗi đau mất mát người thân mà tăng thêm tước vị cho Trung Nghĩa bá, từ Trung Nghĩa Bá thành Trung Nghĩa Hầu.
Tiết Quảng chỉ bị rơi vào một tòa mộ chôn quần áo và di vật, Cố thị và Tiết Vân Thanh hiển nhiên không cam lòng, lo liệu xong tang sự liền tự mình đến tận nơi tìm. Chỉ là bọn họ người đơn sức bạc, một lần