Gả Cho Nhiếp Chính Vương

Say rượu


trước sau

Tiết Vân Chu ngồi bên phải Hạ Uyên, ngăn cách ở giữa là một cái bàn nhỏ, Hạ Uyên vươn tay là với được tới y, nghiêng người nhìn Tiết Vân Chu, vỗ nhẹ bả vai y thấp giọng gọi: "Châu Châu?"

Mấy người trong phòng lúc này mới thấy Tiết Vân Chu đã ngủ, nhìn Hạ Uyên cẩn thận thế kia không tin vào mắt mình, hẳn là mình đã hoa mắt rồi mới thấy vị Nhiếp chính vương vô nhân tính kia cũng có một mặt dịu dàng như vậy.

Hạ Uyên thấy Tiết Vân Chu không có phản ứng liền đứng dậy đi đến trước mặt y, xoay người đỡ y dậy, gỡ tay đang chống mặt của Tiết Vân Chu: "Châu Châu, dậy nào."

Tiết Vân Chu ý thức mơ hồ, ậm ừ đáp một tiếng, mí mắt hơi mở ra một chút lại sụp xuống, Hạ Uyên đành phải đỡ y đứng dậy: "Dậy nào, về nhà lại ngủ tiếp."

Tiết Vân Chu xương cốt như bị rút sạch, cả người mềm nhũn dựa vào Hạ Uyên, nhìn cũng không rõ nhưng vẫn gật đầu: "Ừ."

Hạ Uyên thấy y thật sự buồn ngủ, dứt khoát ôm người dậy đi nhanh ra cửa.

Tiết Trùng tuy rằng hận hắn nghiến răng nhưng vẫn vội vàng đứng dậy ra tiễn, hết sức lo sợ nói: "Hôm nay quấy rầy nhã hứng của Vương gia, hạ quan thật sự áy náy. Vương gia Vương phi hẳn là ăn chưa được bao nhiêu, để hạ quan kêu người mang chút đồ ăn đến."

"Không cần." Hạ Uyên từ chối thẳng thừng, ôm Tiết Vân Chu lên xe ngựa, điều chỉnh tư thế thoải mái để y tựa vào người mình, cầm áo choàng bên cạnh khoác lên cho y.

Xe ngựa dù sao cũng không thể so với ô tô ở hiện đại được, dù có cẩn thận thế nào thì vẫn bị xóc nảy. Tiết Vân Chu bị nghiêng ngả vài cái dần dần tỉnh lại, cố gắng ngẩng đầu mở to hai mắt, vừa đúng lúc chạm phải con ngươi thâm trầm của Hạ Uyên, mờ mịt một hồi mới nhớ ra đây là Nhị ca. Ánh mắt y cong lên, nhìn Hạ Uyên cươi ngây ngô.

Ánh mắt Hạ Uyên đảo qua một lượt trên người y, kéo lấy cánh tay đang siết chặt của y: "Tỉnh rồi sao?"

Tiết Vân Chu gật đầu, khuôn mặt đang cười đột nhiên cứng lại: "Ta trúng độc rồi!"

Hạ Uyên: "..."

Tiết Vân Chu vừa căng thẳng, cả người cũng tỉnh táo hơn nhiều, cầm lấy cánh tay hắn hỏi: "Ngươi không trúng độc chứ?"

Hạ Uyên im lặng một lúc mới thấp giọng nói: "Ngươi uống rượu."

Tiết Vân Chu cố gắng nhớ lại một chút, nhẹ nhàng thở ra: "Ta nhớ rõ hình như ngươi không uống, vậy là ổn rồi."

Hạ Uyên không biết nên cảm động vì y quan tâm mình, hay nên vì miệng quạ của y mà cạn cmn lời. Cuối cùng hắn lựa chọn giữ im lặng, một lúc lâu mới nói: "Ngươi không trúng độc, chỉ là uống say thôi."

"Sao có thể chứ, tửu lượng của ta tốt lắm đó." Tiết Vân Chu ngắt lời hắn, rất nhanh cơn buồn ngủ ấp tới. Thần trí mông lung, gan cũng lớn hơn nhiều, cứ cọ cọ vào lồng ngực sau lưng, tìm vị trí thoải mái nhất cuộn người lại, khóe miệng cong cong chẳng bao lâu đã vào mộng đẹp.

Hạ Uyên hô hấp nặng nề, cằm ngay sát thái dương y, một lát sau nhịn không được hơi cúi đầu, môi vốn định chạm nhẹ vào da thịt rồi ngừng lại, không ngờ nụ hôn này lại khơi dậy khát vọng ẩn sâu trong lòng hắn, không kìm được lại hôn hôn thêm mấy lần. Cảm nhận được ấm áp nơi thái dương của y, trong lòng nhanh chóng căng thẳng vội áp chế lại, quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Xe ngựa chạy không lâu đã về đến Vương phủ, Hạ Uyên ôm Tiết Vân Chu một mạch từ xe đi vào tiểu viện, từ đầu đến cuối chưa từng buông lỏng.

Dư Khánh hôm nay không đi theo về Hầu phủ, tự nhiên nhìn thấy Vương phi được Vương gia ôm trở về dọa sợ, trong lòng mừng rỡ, mặt mày hồng hào đi tới trải giường chiếu, trải xong lại vui vẻ ra ngoài múc nước.

Hạ Uyên đặt Tiết Vân Chu lên giường, cởi giày cho y, đang vươn tay muốn cởi áo khoác ngoài ra thì y lại chép miệng, trở mình lăn vào trong giường.

Hai tay trống rỗng, Hạ Uyên đành phải nhấc một chân chống đỡ trên giường, tay sờ oạng muốn cởi đai lưng cho y. Lăn qua lăn lại một hồi mới cởi xong quần áo cho Tiết Vân Chu thì y cũng bị lăn tỉnh.

Tiết Vân Chu cố hết sức mở mắt, vẻ mặt say đến mơ màng nhìn Hạ Uyên, hồi lâu vẫn không chớp mắt.

Động tác trên tay Hạ Uyên dừng lại.

Tiết Vân Chu đời trước có một đống bạn nhậu, uống rượu như nước lã cũng chưa từng say lần nào. Hiện giờ đổi một thân thể mới, "Tiết Vân Chu" hẳn là chưa từng uống rượu, hôm nay y mới uống mấy

ngụm đã say thành thế này rồi. Hạ Uyên nghĩ với cái nết uống rượu của Tiết Vân Chu thì nhất định uống say rồi mượn rượu làm càn, không ngờ lại ngoan ngoãn im lặng như vậy, ngoại trừ ngủ thì vẫn là ngủ. Rượu đúng là thứ tốt, hiện tại dáng vẻ nửa tỉnh nửa mê, đôi mắt mơ màng mê ly này hắn chưa từng nhìn qua, cũng chưa từng nghĩ tới.

Hạ Uyên nhìn con ngươi bởi vì uống say mà phủ một tầng hơi nước của Tiết Vân Chu thật sâu, không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy đôi mắt đen láy của y lộ ra vài phần si mê. Hạ Uyên tựa như bị mê hoặc, không tự chủ được cúi người xuống, kề sát đôi môi nhạt màu mà lại ướt át kia.

Tiết Vân Chu vốn cảm thấy choáng váng, giờ lại đang hôn mê, khát vọng trong lòng dần dần mãnh liệt, vô thức nhắm hay mắt lại, thậm chí khóe miệng còn chu chu thành một độ cong nhỏ. Y không biết tửu lượng của thân thể này, mắt vừa khép lại cơn buồn ngủ liền kéo tới, đầu óc thoáng chốc không còn tỉnh táo.

Mắt Hạ Uyên vẫn dán chặt vào môi y, chưa kịp thưởng thức tư vị hôn hôn đã bị tát một cái.

"Chát——"

Năm ngón tay Tiết Vân Chu không nhẹ không nặng đáp xuống má Hạ Uyên, miệng khẽ lẩm bẩm: "Muỗi ở đâu ra vậy..."

Hạ Uyên: "..."

Cảm giác ngoài cửa truyền đến âm thanh, Hạ Uyên quay đầu liền bắt gặp Dư Khánh đang bưng chậu rửa mặt lén lút lui xuống. Nhìn vẻ mặt căng thẳng thế kia hẳn là đã thấy rõ một màn này từ đầu tới cuối rồi.

Sắc mặt Hạ Uyên nháy mắt cứng lại, nói: "Mang nước vào đây."

Dư Khánh nơm nớp lo sợ bưng chậu nước vào, tim gan phèo phổi đều run rẩy, âm thanh kẹt lại trong cổ họng không dám nói câu nào, càng không dám ngẩng đầu.

Hạ Uyên nói: "Ngươi ra ngoài được rồi."

Dư Khánh như được đại xá, yên lặng không tiếng động lui tới cửa, sau đó chạy trối chết xông ra ngoài, ở trong sân cầu Bồ Tát cho Tiết Vân Chu.

Vương gia đòi hỏi* bị cự tuyệt tất nhiên sẽ giận Vương phi. Vương phi vô duyên vô cớ uống say như vậy làm gì... Khó khăn lắm Vương gia mới bằng lòng sủng hạnh, Vương phi không cố gắng phối hợp thì thôi đi, thế mà còn đánh trả. Cơ mà suy cho cùng thì Vương phi cũng xuất thân hầu môn, lại là chính thê của Vương gia, chắc sẽ không sao đâu ha?

*Từ gốc là 求欢 (Qiú huān): cầu hoan, ừm mình nghĩ chắc mọi người cũng biết từ này nhưng mình không tìm được từ tiếng Việt nào có vẻ phù hợp cả, nên là...

Bấy giờ Hạ Uyên đã cởi ngoại sam, đang vén tay áo lau mặt cho Tiết Vân Chu. Cảnh tượng này nếu người ngoài nhìn thấy chỉ sợ là đã kinh ngạc rớt luôn tròng mắt.

Hạ Uyên lau rửa xong xuôi cho Tiết Vân Chu thì đắp chăn cho y. Tiết Vân Chu lại quơ tay lung tung, đến khi túm được cánh tay Hạ Uyên liền kéo vào trong lòng.

Hạ Uyên bất ngờ không kịp đề phòng, ngã nhào vào ngực y, thuận thế chống tay cúi người xuống nhìn y: "Châu Châu?"

Tiết Vân Chu lại lôi lôi kéo kéo tay hắn, thấy kéo không được bất mãn nhíu mày, tay lại túm loạn lên, quơ phải vạt áo hắn liền muốn ném đi.

Hạ Uyên không hiểu kiểu gì, vừa định chỉnh lại vạt áo thì nghe y càu nhàu: "Chăn kiểu gì mà kéo hoài không được dzị?"

Hạ Uyên: "..."

Tiết Vân Chu cởi ngoài rồi, cảm thấy hơi lạnh, mơ hồ thấy Hạ Uyên bên cạnh ấm như lò sưởi, vô thức muốn sáp lại gần.

Hạ Uyên bất lực nhìn y, dứt khoát tốc chăn nằm cạnh Tiết Vân Chu luôn, nhìn sắc trời bên ngoài hoàng hôn đã nhuốm hồng một mảng, mà cơm trưa y còn chưa ăn, lại lắc đầu bất đắc dĩ.

Tiết Vân Chu cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp, vừa lòng cọ cọ trong lòng hắn, tay chân quấn chặt trên người Hạ Uyên như bạch tuộc, lúc này mới chẹp miệng ngủ say.

Hạ Uyên rũ mắt nhìn y, cảm giác đói khát ngày càng nặng nề.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện