Hôm sau Hạ Uyên lãnh binh xuất chinh, Hoàng đế dẫn theo chúng đại thần ra tiễn.
Tiết Vân Chu tất nhiên không có tư cách đứng đó, cậu cũng chẳng muốn đứng chung với đám người nghĩ một đằng nói một lẻo kia, chỉ mang theo vài hộ vệ tiễn Hạ Uyên ra tới ngoài thành, sau đó đi lên đỉnh núi nhìn bóng dáng Hạ Uyên ở đằng xa, mãi đến khi không thấy người nữa mới xuống núi quay về Vương phủ.
Sau đó Tiết Vân Chu thường ở lại thư phòng của Hạ Uyên, nghe bên dưới bẩm báo nói tài sản của phủ Trung Nghĩa Hầu đã kiểm kê và niêm phong xong liền sai người đem tất cả sổ sách giấy tờ thư tín mang đến đây, bắt đầu thức trắng đêm kiểm tra.
Việc này thật ra có thể giao cho cấp dưới làm nhưng một là Tiết Trùng nuôi dưỡng tử sĩ làm cậu vẫn bất an, muốn từ trong đó tìm ra chút manh mối; hai là cậu cũng không muốn để bản thân rảnh rỗi quá mức, vừa nghĩ đến Nhị ca đang ở chiến trường giám sát cậu lại không yên tâm, muốn tìm việc gì đó làm để an tâm không nghĩ đến nữa.
Công văn thư tín của Tiết Trùng rất nhiều, trong đó không thiếu ghi chép lão lui tới cùng vài đại thần trong triều, nhưng thư từ thật sự có giá trị liên quan đến Hạ Uyên thì lại rất ít, chỉ sợ đã sớm bị tiêu hủy, hoặc là giấu ở nơi nào đó không dễ dàng tìm ra được.
Tiết Vân Chu xem xong không thu hoạch được gì, bắt đầu lật sổ sách, ngược lại lại tìm ra sổ sách thật của cửa hàng của cậu mà trước đây cậu từng tra.
Đối chiếu với những khoản mục trong sổ sách của mình, Tiết Vân Chu xác định hàng năm Tiết Trùng đều ăn bớt không ít ngân lượng, chỗ ngân lượng này dùng để nuôi tử sĩ cũng dư dả.
Bỏ mấy thứ đã biết này qua một bên, lại xem tiếp sổ sách, sau khi xem đến quên ăn quên ngủ xong đột nhiên nhận ra có gì đấy sai sai, trong lòng căng thẳng.
Tiết Vân Chu xem nhẹ một vấn đề cực kì nghiêm trọng.
Nếu ngay cả con ruột của mình mà Tiết Trùng cũng hãm hại thì nhất định cũng hại rất nhiều người ngoài kia.
Tiền của mình bị ăn bớt không chừng chỉ là một góc nhỏ của tảng băng thôi, nếu như vậy thật thì ngân lượng trong tay Tiết Trùng hẳn là một khối tài sản khổng lồ.
Nhưng mà ngoài mặt chi tiêu của hầu phủ đâu cần nhiều như vậy? Số tiền kia đã đi đâu hết rồi?
Nghĩ đến đây, tay đang cầm sổ sách của Tiết Vân Chu nắm chặt, cả người phát lạnh.
Dư Khánh ở cửa thư phòng cẩn thận ngó xung quanh, thấy Tiết Vân Chu đang vội vàng xem sổ sách không khỏi thở dài, đi vào mang đồ ăn chưa từng được động đũa vào bếp hâm nóng lại rồi bưng vào, nhỏ giọng nói: "Vương phi, nên dùng bữa rồi, để đói lâu sẽ tổn hại thân thể."
Tiết Vân Chu gật đầu, miệng theo thói quen đáp một tiếng, mắt vẫn dán vào sổ sách, hai tay lật tới lật lui, trong lòng yên lặng tính toán.
Sau khi lật được bảy tám trang trong lòng cậu càng hoảng sợ, sau đó cực kì phẫn nộ, tay không kìm được hất tung sổ sách trên bàn, ngả người dựa vào ghế, cau mày nhìn một chồng sổ khác còn chưa xem tới.
Tất cả khoản mục ghi chép đều có vấn đề, nhưng ngân lượng này dùng vào việc gì thì viết vô cùng khó hiểu.
Càng nghiêm trọng hơn là, số tiền Tiết Trùng đoạt lấy cực kì đáng sợ, mỗi năm dùng nhiều tiền như vậy tuyệt đối không chỉ đơn giản là nuôi dưỡng ba trăm tử sĩ.
Quá mức sơ ý rồi...
Từ trước tới nay