Tiết Vân Chu về thư phòng đợi chưa đến nửa canh giờ đã thấy Tống Toàn đưa Cao Tử Minh đến, cậu chỉ ghế dựa bên cạnh: "Mời ngồi."
Cao Tử Minh sửng sốt một chút, khập khiễng đi qua ngồi xuống, hiện giờ hắn đã được chải chuốt gọn gàng, nhìn vào đã không còn chật vật như trước, nhưng cả người lại trông suy yếu hơn lúc thụ hình rất nhiều, vẻ mặt mệt mỏi, hiển nhiên đã bị đả kích nặng nề.
Tiết Vân Chu lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn cố ra vẻ thong dong bình tĩnh trước mặt Cao Tử Minh, hỏi: "Đã suy nghĩ thông suốt rồi sao?"
Thần sắc Cao Tử Minh hơi hoảng hốt, ánh mắt đăm đăm nhìn vào ống tay áo của Tiết Vân Chu, giọng nói khàn khàn: "Ta muốn xem lại lá thư kia..."
"Được." Tiết Vân Chu lấy thư trong tay áo ra đưa cho Cao Tử Minh, thấy hắn run run rẩy rẩy mở thư, trong lòng không khỏi đồng tình.
Tinh lực của Cao Tử Minh tập trung hết vào bức thư, cơ hồ là đọc từng câu từng chữ, rất nhanh hốc mắt lại đỏ ửng, hay tay càng run hơn, cuối cùng nghẹn ngào nói: "Đây là...!sự thật...!sự thật sao? Hầu gia rõ ràng có ân với ta...!Sao ông ấy lại..."
Tiết Vân Chu nhìn hắn: "Ngươi theo Tiết Trùng nhiều năm như vậy, vì ông ta làm bao nhiêu việc? Ngươi đưa tay lên ngực tự hỏi xem, ngươi thay ông ta làm việc thiện hay việc ác?"
Con ngươi Cao Tử Minh cứng đờ, đúng là hắn thay Tiết Trùng làm không ít việc, ban đầu hắn cũng mê muội, nhưng hắn lại tự nhắc nhở mình có ơn phải báo.
Thời gian dài trôi qua hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, Tiết Trùng giao việc gì thì hắn làm việc đó.
Bây giờ nghĩ lại đúng thật là mình làm xằng làm bậy.
Như vậy xem ra chuyện Tiết Trùng hạ lệnh giết cả nhà mình phần lớn là sự thật, hơn nữa còn có phong thư này, Cao Tử Minh có thể chắc chắn bức thư này không phải ngụy tạo.
Nếu đúng là như vậy, Tiết Trùng vốn chẳng phải là ân nhân cứu mạng, ngược lại là kẻ thù của hắn, hơn nữa còn là huyết hải thâm thù!
Hai mắt Cao Tử Minh rưng rưng, tay hung hăng nắm lại thành quyền, suýt nữa vò nát phong thư được viết từ nhiều năm trước kia, trầm mặc rất lâu sau mới hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế mà ta vẫn nghĩ việc năm đó là do thổ phỉ làm, ai ngờ lại là lão! Đúng là tên ngụy quân tử, đồ giả nhân giả nghĩa!" Nói xong sững sờ nhìn hai tay mình, đột nhiên ôm đầu khóc rống lên: "Thế mà ta lại làm trâu làm ngựa cho kẻ thù nhiều năm như vậy, ta làm gì còn mặt mũi đi gặp cha mẹ thúc bá nơi chín suối chứ!"
Nam nhi dù có rơi lệ cũng không dễ gì để người khác nhìn thấy.
Tiết Vân Chu nhìn Cao Tử Minh gào lên thống khổ như vậy lòng cũng không khỏi chua xót, trấn an nói: "Người không biết không có tội."
"Người không biết không có tội...!Người không biết không có tội..." Cao Tư Minh lặp lại lời cậu, sắc mặt lạnh lùng, giọng nói căm hận: "Hiện giờ ta đã biết rồi, chỉ cần ta còn sống ta nhất định phải chính tay đâm chết lão!"
Tiết Vân Chu thấy thái độ của Cao Tử Minh thì nhẹ nhàng thở ra, cũng không thúc giục, chờ hắn bình tĩnh lại.
Cao Tử Minh kích động hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, giương mắt nhìn về phía Tiết Vân Chu: "Trước đây lão nói gì ngươi cũng nghe răm rắp, không ngờ mới có nửa năm mà ngươi như biến thành một người khác."
Khóe mắt Tiết Vân Chu giật giật, nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, vội lấy lại bình tĩnh cười nói: "Ngươi cũng không phải ta, làm sao biết ta là loại người gì? Ngươi thử nói xem trước đây ta nghe lời răm rắp là thế nào?"
Cao Tử Minh nghĩ cậu không phục lời hắn vừa nói, không nghĩ nhiều thuận miệng đáp: "Vì bản thân mà ngươi đáp ứng với Tiết Trùng đoạt của hồi môn của mẹ ngươi, thậm chí giành lấy bảo bối của Khang gia, thế này chẳng lẽ không phải xem lời lão như mạng, nói gì cũng nghe?"
Tin tức ập đến bất chợt không kịp ngờ tới, Tiết Vân Chu xiết chặt bàn tay giấu dưới áo: "Bảo bối của Khang gia...!Ngay cả việc này Tiết Trùng cũng nói với ngươi? Chẳng lẽ rốt cuộc là bảo bối gì lão cũng nói cho ngươi biết?"
"Hừ!" Sắc mặt Cao Tử Minh giận dữ: "Ta bán mạng cho lão, lão tất nhiên phải nói rõ ràng."
Tiết Vân Chu vẫn không dám hỏi nhiều về chuyện nhà mẹ đẻ của Khang thị.
Nhà của Khang thị ở đâu, có những người nào, làm nghề gì cậu không biết gì cả.
Bây giờ gặp được một người biết nội tình không khỏi sốt ruột, vội vàng truy vấn: "Vậy lão nói thế nào?"
Cao Tử Minh kì quái nhìn cậu một cái, nói: "Chỉ nói là một đạo thánh chỉ, có điều trong đó viết gì thì ta không biết."
Tiết Vân Chu nghe xong sửng sốt, nghĩ tới việc trước mắt không phải cấp bách nhất, tạm thời gác qua một bên, lại hỏi: "Ngươi đã biết bộ mặt thật của Tiết Trùng, vậy có muốn nói thật cho ta biết không?"
Cao Tử Minh không chút do dự gật đầu: "Tất nhiên, Tiết Trùng có thù không đội trời chung với ta, ta chỉ hận không thể giết lão ngay lập tức!"
Tiết Vân Chu làm một cái thủ thế: "Mời nói."
Cao Tử Minh nói: "Sơn cốc và thôn trang tổng cộng có hơn ba trăm người, nhưng cũng không phải là tử sĩ Tiết Trùng bồi dưỡng, mà là gián điệp, những người này cũng không đủ gây sợ hãi.
Nhưng mà mười năm gần đây vẫn đóng quân ở đó, tính ra cũng có gần năm vạn người.
Trước khi lão gặp chuyện còn định bí mật dựa vào năm vạn người này đánh Nhiếp chính vương."
Tiết Vân Chu hít một ngụm khí lạnh, tuy từng phỏng đoán nhưng đến lúc thật sự nghe thấy vẫn rùng mình.
Năm vạn người tuy không nhiều lắm nhưng trước mắt kinh thành trống rỗng, muốn động tay động chân cũng dư sức, huống chi năm vạn người này là con bài chưa lật của Tiết Trùng, đột nhiên xuất hiện sẽ khiến người khác trở tay không kịp.
Nếu không phải tiền bạc của lão gặp chút vấn đề, chỉ sợ binh lực không chỉ có năm vạn, tám vạn mười vạn đều có thể, như vậy sẽ càng khó đối phó.
Tiết Vân Chu vội vàng mở bản đồ ra hỏi: "Tiết Trùng đóng quân ở nơi nào?"
Cao Tử Minh chỉ vào một chỗ trên bản đồ.
"Vậy rốt cuộc bọn họ có âm mưu gì?"
Cao Tử Minh lắc đầu: "Chỉ biết là phải nắm kinh thành trong tay, cụ thể sẽ làm thế nào ta cũng không rõ."
"Sao có thể?" Tiết Vân Chu đứng dậy trừng mắt nhìn Cao Tử Minh: "Ngươi là cánh tay đắc lực của Tiết Trùng, việc lớn như vậy sao lão không nói cho ngươi được?"
"Vốn là ta đã biết rồi, chỉ là chưa thương nghị ra kết quả đã bị các ngươi bắt được..."
Tiết Vân Chu sợ run người,