Triệu Giản rõ ràng dáng người cao lớn như vậy, chợt một bộ mặt dày mày dạn, khẩu khí hài tử, đem Cố Trường Đình đều làm cho sững sờ.
Trên người Triệu Giản nhàn nhạt mùi thơm hết sức quen thuộc, cùng trên người Cố Trường Đình giống nhau như đúc, là hương vị sữa tắm, dù sao Triệu Giản cũng vừa tắm rửa xong, mùi vị vô cùng rõ ràng.
Cố Trường Đình cảm thấy, đó vẫn là hương vị nhẹ nhàng khoan khoái kia, nhưng không biết vì sao, lúc này lại mặt đỏ tim run, cảm giác trái tim đều nhảy đến cổ họng.
Cậu vô ý muốn tránh khỏi Triệu Giản, nhưng Đào Yến Cần còn nhìn bọn họ, Cố Trường Đình lại không nghĩ để cô ta nhìn ra manh mối gì.
Cậu đành phải kiên trì đưa tay vỗ vỗ cánh tay Triệu Giản đang ôm mình : "Anh không cần nghe người bên ngoài châm ngòi ly gián, chúng ta hai ngày nữa liền ae kết hôn, anh chẳng lẽ còn không chưa tin em sao?"
Cố Trường Đình nói rất nhẹ nhàng, chẳng qua kỳ thật trong lòng của cậu rất bồn chồn, chỉ sợ cái tên ngốc tử thoạt nhìn cao lớn này nói ra lời gì kinh người, để Đào Yến Cần cười cợt.
Triệu Giản chỉ ôm cậu không buông tay, nghe lời cậu nói nhếch môi cười một tiếng : "Anh đương nhiên tin tưởng em."
Cố Trường Đình nhẹ nhàng thở ra, mà Đào Yến Cần thì tức giận đến mặt đỏ bừng bừng, giống như một khắc sau liền điên lên.
Cố Trường Đình muốn Triệu Giản buông cậu ra, nhưng Triệu Giản vẫn ôm cậu, còn ôm rất chặt, quả thực giống như một con lười siêu lớn.
Cố Trường Đình mấy lần âm thầm giãy dụa đều không có kết quả, đành phải đánh đuổi Đào Yến Cần trước rồi nói.
"Nếu như Đào tiểu thư không còn chuyện gì, liền mời mang theo người lập tức rời khỏi đây."
Đào Yến Cần không chịu đi, cô ta làm sao cam lòng mà đi. Cô ta không nói gì, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua vệ sĩ của mình, nháy mắt ra dấu.
Vệ sĩ kia lập tức gật đầu một cái, sau đó liền cất bước đi tới, tay giơ lên muốn tóm lấy tay Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giật nảy mình, không biết Đào Yến Cần muốn làm gì.
Đào Yến Cần ôm tay, cười lạnh một tiếng : "Xem ra tôi không quản được cậu, vậy không thể làm gì khác hơn là đem cậu đến chỗ cha cậu, để cha cậu dạy dỗ cậu thật tốt."
Cố Trường Đình vội vàng tránh né, mà Triệu Giản đang ôm cậu bỗng nhiên híp mắt một cái, ôm lấy eo cậu, đem người lui về sau, bảo hộ ở sau lưng.
Bảo tiêu không bắt được Cố Trường Đình, trong miệng không kiên nhẫn sách một tiếng, ghét bỏ Triệu Giản vướng bận, dứt khoát một quyền đánh tới.
"Kẽo kẹt" một tiếng.
Cố Trường Đình muốn nói Triệu Giản cẩn thận, nhưng mà còn chưa mở miệng, gào thảm ngược lại là tên vệ sĩ kia.
Cố Trường Đình không nhìn rõ, Triệu Giản thân hình cao lớn ngăn trở ánh mắt của cậu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tên vệ sĩ kia đột nhiên quỳ xuống, đầu gối hận không thể đem sàn gỗ đập nát.
Thì ra Triệu Giản bắt lấy tay tên vệ sĩ dùng lực vặn một cái, thanh âm kẽo kẹt khiến người nghe rùng mình, vệ sĩ thì đau đến hô to một tiếng, Triệu Giản lập tức đã vào khuỷu chân tên vệ sĩ một đạp, tên vệ sĩ kia nháy mắt liền quỳ xuống.
"A —— "
Đào Yến Cần bị dọa sợ, kêu to : "Các người vậy mà động thủ đánh người?"
Cố Trường Đình cười lạnh : "Đây là nhà tôi, các người tự mình xâm nhập, còn ác nhân cáo trạng trước?"
Triệu Giản vốn anh tuấn cao lớn, tràn ngập một cỗ dã tính khó thuần phục, lúc này động thủ, cỗ khí tức kia thật sự đập vào mặt, để người ta mặt đỏ tim run, lại làm người ta kinh ngạc sợ hãi.
Triệu Giản cũng không nói chuyện, thậm chí không có vẻ mặt đặc biệt gì, nhưng lại khiến Đào Yến Cần cảm thấy, người đàn ông này là một kẻ hung ác.
Triệu Giản đem tên vệ sĩ đầu tiên quật ngã trên mặt đất, lập tức liền đi về phía Đào Yến Cần.
Đào Yến Cần trước đó còn không cam lòng người đàn ông anh tuấn này không nhìn mình một chút, bây giờ bị hắn nhìn chằm chằm, ngược lại bị dọa chết khiếp.
Đào Yến Cần sợ hãi thét lên, vội vàng lui về sau, cô ta mang giày cao gót, bởi vì khẩn trương, lui bảy tám bước liền trật chân bảy tám lần, cổ chân nháy mắt sưng thành bánh bao.
Cố Trường Đình còn không kịp phản ứng, Đào Yến Cần cùng vệ sĩ của cô ta đã nháo nhào chạy mất, nơi nào còn dám ở lại gây chuyện.
Đào Yến Cần được vệ sĩ dìu về nhà, lập tức liền bắt đầu một khóc hai nháo ba thắt cổ. Cha Cố Trường Đình vừa trở về liền nghe được thanh âm huyên náo khóc lóc, đương nhiên phải xem đã xảy ra chuyện gì.
Đào Yến Cần khóc đến là lê hoa đái vũ, bổ nhào vào trong ngực Cố tiên sinh, nghẹn ngào nói : "Tiên sinh, em hôm nay có ý tốt đi vấn an Cố Trường Đình, sợ cậu ấy bởi vì Đồng tiểu thư hối hôn mà tâm tình không tốt, kết quả ai ngờ, cậu ấy không phân biệt tốt xấu không biết lòng người, vậy mà gọi một cái dã nam nhân nào đó đến đánh em. . ."
Cố tiên sinh nhìn cổ chân Đào Yến Cần sưng to, quần áo không chỉnh tề, lập tức liền tin là thật : "Nó từ trước đến nay cứ đã không biết điều như vậy, em đi xem nó làm cái gì, em chính là quá tốt bụng."
Đào Yến Cần khóc sướt mướt nói : "Em không phải đều là vì tiên sinh sao? Cố Trường Đình bị cô dâu đá cũng không sao, nhưng hai sau tất cả mọi người đều sẽ cười cợt Cố gia, sẽ đem cả tiên sinh lôi vào làm trò cười. Em nghĩ vậy, đã cảm thấy trong lòng khó chịu."
Nói đến chuyện này, Cố tiên sinh sắc mặt liền xanh méc, nói : "Hừ, nó từ nhỏ đến lớn đều không làm được chuyện gì tốt, anh muốn cùng nó chính thức cắt đứt quan hệ cha con, miễn cho bị nó lây dính xui xẻo."
"Tiên sinh, đừng như vậy." Đào Yến Cần lau nước mắt : "Tiên sinh bớt giận. Em lúc trước nói với tiên sinh đề nghị kia. . ."
Cố tiên sinh nói : "Ý em là chuyện bác hai em cùng Cố Trường Đình?"
Đào Yến Cần gật đầu.
Cố tiên sinh nói : "Anh không phải đã đồng ý sao? Là Cố Trường Đình không vui? Cho nên gọi người đánh em?"
Đào Yến Cần ủy khuất nhẹ gật đầu, nói : "Không chỉ như vậy đâu, Cố Trường Đình còn tìm một dã nam nhân không biết từ nơi nào đến, nói là hai ngày sau muốn cùng dã nam nhân đó kết hôn. Ai, bởi vậy, em thấy nhà họ Cố chắc chắn sẽ bị người khác đem ra làm trò cười."
Cố tiên sinh nghe xong, lập tức nổi trận lôi đình : "Cái gì dã nam nhân? Anh sao lại chưa nghe nói qua? Cố gia này ai muốn vào thì vào sao? Một Cố Trường Đình đã đủ liên lụy Cố gia, bây giờ còn tùy tiện tìm một dã nam nhân đến Cố gia ăn chùa uống chùa?"
"Đúng vậy a tiên sinh." Đào Yến Cần nói : "Nhưng là Cố Trường Đình quyết tâm muốn cùng dã nam nhân kia kết hôn."
"Tức chết ta!"
Cố tiên sinh vỗ bàn đứng dậy, Đào Yến Cần vội vàng giữ chặt ông ta, nói : "Tiên sinh đừng nóng vội, kỳ thật em có một biện pháp, chính là muốn tiên sinh hỗ trợ a."
"Biện pháp gì?" Cố tiên sinh nói.
Đào Yến Cần nói : "Tiên sinh không ngại gọi điện thoại cho Cố Trường Đình về nhà, sau đó chúng ta tùy tiện bỏ thuốc vào trong ly nước của hắn, đến lúc đó Cố Trường Đình hôn mê bất tỉnh, em liền đem bác hai của em gọi tới, để bọn họ gạo nấu thành cơm. Như vậy, Cố