Cố Trường Đình nhìn thấy liền ngơ ngác, có chút phản ứng không kịp tin nhắn này có nghĩa gì.
Trong đầu cậu nháy mắt liền nghĩ tới lão nhân gia hai người vừa đụng phải.
Bởi vì góc độ cho nên Đường Hoài Giản không thấy được nội dung tin nhắn trên màn hình điện thoại, còn vừa đi đến phòng tắm vừa nói : "Vợ, là tin nhắn gì vậy, em đọc cho anh nghe."
Hắn nói xong, liền thấy vợ dùng một loại ánh mắt rất khó hiểu nhìn hắn, lập tức lông tơ đều dựng cả lên.
Đường Hoài Giản trong lòng lạc một tiếng : "Sao, sao vậy vợ?"
Cố Trường Đình đưa điện thoại di động tới trước mặt Đường Hoài Giản, Đường Hoài Giản nhìn thấy lập tức nói : "Vợ ơi! Chuyện này không liên quan đến anh! Anh vô tội!"
Lần này thì tốt rồi, phòng tắm play gì đó không có, trước 40 phút ăn cơm trưa, Đường Hoài Giản đều ở trong phòng quỳ gối trên bàn phím máy vi tính.
.
.
Đường Hoài Giản sao ngờ được mình xui rủi như vậy, lúc này ông nội lại gửi tin nhắn tới, còn bị Cố Trường Đình nhìn thấy, thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Đường Hoài Giản chủ động ôm một bàn phím đến quỳ nói : "Vợ em nghe anh giải thích, chuyện này cùng anh thật sự không có quan hệ!"
Cố Trường Đình ngồi trên giường lạnh lẽo nhìn hắn : "Em đang nghe đây, anh giải thích đi.
Trước tiên nói xem, lão nhân gia kia là ai."
Đường Hoài Giản nhìn vợ lạnh lùng như vậy, lập tức cảm thấy khắp cả người phát lạnh : "Là như vậy, ông ấy ông ấy.
.
.
Là.
.
.
Là.
.
.ông nội của anh."
Cố Trường Đình nghe xong, trừng Đường Hoài Giản một cáu, nguyên lai lại là người của Đường gia.
Đường Hoài Giản nói : "Ông nội lần nào đến cũng đều quấy rối, anh cũng là bất đắc dĩ, thật đó, chuyện này không liên quan đến anh a."
Cố Trường Đình lúc này mới nhớ tới, ông nội Đường Hoài Giản mỗi lần đều nói mình bị bệnh, cho nên trốn không gặp người, nhưng thật ra là vì nguyên nhân này mới không ra.
Cố Trường Đình cảm thấy mình sắp bị bọn họ làm cho tức chết, người Đường gia toàn là ảnh đế, nếu như không phải trong lúc vô tình nhìn thấy tin nhắn, xem chừng mình vẫn còn bị lừa.
Mà lúc này Đường Bỉnh Kiến còn không biết mình đã bị lộ.
Sau khi gặp Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản ông liền đến bãi cát nằm trên ghế phơi nắng, sau đó thuận tay mở điện thoại gửi tin nhắn hỏi tội cho Đường Hoài Giản tới.
Gửi tin nhắn xong liền tiếp tục đắc ý phơi nắng uống nước, hoàn toàn không biết thân phận của mình cứ như vậy bị lột trần.
Đường Hoài Giản lại bán manh bán thảm, quỳ gối trên bàn phím giải thích hơn nửa ngày.
Cố Trường Đình không để ý tới hắn, một mình đến phòng tắm tắm rửa, còn không cho Đường Hoài Giản tiến vào.
Đường Hoài Giản không dám không nghe lời, chỉ có thể tại bên ngoài phòng tắm chờ, tiếp tục quỳ bàn phím.
Cố Trường Đình sau khi đi ra, cơm trưa vẫn chưa đưa tới, cậu dứt khoát không để ý đến Đường Hoài Giản, nằm dài trên giường nghỉ ngơi một hồi.
Đường Hoài Giản nói đến miệng đắng lưỡi khô, kết quả cẩn thận nhìn lại phát hiện hình như vợ ngủ mất rồi?
Đường Hoài Giản tranh thủ lặng lẽ đứng lên, trên đầu gối bị bàn phím ấn thành từng khối vuông nhỏ, nhìn đặc biệt buồn cười.
Đường Hoài Giản vuốt vuốt đầu gối, cảm giác lần thứ hai quỳ bàn phím hình như tự mình thích ứng hơn rồi, không đau như lần đầu, thật sự là dở khóc dở cười.
Đường Hoài Giản không dám lên tiếng, chỉ ngồi trên giường nhìn, vợ quả nhiên đã ngủ mất, đưa lưng về phía hắn mặt hướng về bên trong, hô hấp đều đều, nhắm chặt hai mắt ngủ say sưa.
Hắn nhanh tay đem chăn mền kéo qua, đắp nhẹ lên người Cố Trường Đình, tránh cho bờ biển gió lớn lại đem vợ thổi đến bệnh.
Cơm trưa rất nhanh được đưa tới, Đường Hoài Giản tự mình đi lấy, sợ nhiều người mang vào sẽ đánh thức Cố Trường Đình.
Cơm trưa đều để trong phòng khách, chờ Cố Trường Đình tỉnh lại rồi ăn.
Thế nhưng Cố Trường Đình một lần ngủ này lại ngủ gần như cả buổi chiều, còn nói muốn đến bờ biển đi chơi, đảo mắt cái là đến năm giờ rồi, Cố Trường Đình vậy mà còn chưa tỉnh.
Đường Hoài Giản định quỳ bàn phím đến khi vợ tỉnh lại, như vậy vợ tuyệt đối sẽ vô cùng cảm động, nói không chừng sẽ không tức giận nữa ngược lại còn đau lòng hắn, vợ chính là rất mềm lòng mà.
Kết quả mới quỳ chốc lát Đường Hoài Giản đã chịu không đành đứng lên.
Đến khi đồng hồ chỉ 5 giờ, Cố Trường Đình vẫn không tỉnh, Đường Hoài Giản lúc này mới cảm thấy mình quyết định đứng lên là chính xác, chứ không quỳ đến 5 giờ thì chân hắn cũng muốn phế luôn rồi.
Đường Hoài Giản ngồi ở mép giường, ôm lấy Cố Trường Đình cúi đầu hôn một cái, nói : "Vợ ơi, sắp đến giờ cơm chiều rồi, nhanh dậy đi, em không đói bụng sao? Sao lại ngủ vậy, ban đêm em sẽ mất ngủ đấy, buổi tối mình phải chuyện thân mật nữa mà."
Cố Trường Đình nghe được hắn ở bên tai lẩm bẩm, mắt cũng không mở ra, không vui phất phất tay, giống như là đuổi ruồi vậy.
Tay Cố Trường Đình ở trên mặt Đường Hoài Giản đánh mấy cái, nhưng bởi vì chưa tỉnh ngủ, toàn thân mềm nhũn, một chút khí lực cũng không có cho nên mấy cái đánh kia so với vuốt ve còn ôn nhu hơn.
Đường Hoài Giản cảm thấy trên mặt ngứa ngáy, ngứa đến tận trong tim.
Cố Trường Đình không mở mắt, Đường Hoài Giản dứt khoát cúi đầu xuống hôn cậu.
Cố Trường Đình "Ừm" một tiếng muốn lắc đầu nhưng biên độ quá nhỏ, Đường Hoài Giản đều không cảm giác được.
Cố Trường Đình còn chưa tỉnh ngủ.
Đường Hoài Giản hôn cậu, cậu còn đang mơ màng, rất nghe lời há miệng ra để Đường Hoài Giản đem đầu lưỡi luồn vào.
Đường Hoài Giản cảm giác giống như được cổ vũ vô cùng hưng phấn, cảm thấy vợ mơ mơ màng màng như vậy lại đặc biệt trêu chọc hắn, dứt khoát liền làm sâu sắc nụ hôn này.
Cố Trường Đình trong cổ họng lẩm bẩm, thật sự là chưa tỉnh ngủ, còn cho là mình mộng xuân, sau khi tìm lại chút khí lực liền duỗi tay vòng lấy cổ Đường Hoài Giản, một tay khác câu lấy nút áo Đường Hoài Giản, linh hoạt cởi ra.
Đường Hoài Giản cảm giác mình không chỉ hô hấp nặng nề mà lúc này đã bị trêu chọc đến đầu toàn mồ hôi, hắn thật muốn lợi dụng bầu không khí tốt đẹp này đem Cố Trường Đình ăn sạch.
Cố Trường Đình bị hôn đến toàn thân mềm nhũn, buồn ngủ mấy cũng tỉnh lại, kết quả phát hiện mình không phải đang nằm mơ mà là thật.
Cố Trường Đình nhất thời đỏ mặt, nhấc chân đạp Đường Hoài Giản một cái.
Đường Hoài Giản không kịp phòng bị, thiếu chút ngã bật ra như con rùa lớn bị lật : "Vợ, vợ ơi, sao em đạp anh."
Cố Trường Đình quẹt môi bị hôn sưng : "Ai bảo anh đột nhiên phát tình?"
Đường Hoài Giản nói : "Oan cho anh quá vợ ơi, em vừa rồi không có rất nhiệt tình sao, là vợ trêu chọc anh."
Cố Trường Đình ngủ đến mơ hồ, đương nhiên không chịu thừa nhận : "Hừ, em không nói chuyện với anh, em đi tắm."
Cậu vừa rồi lúc ngủ không hiểu sao ra rất nhiều mồ hôi, lại bị Đường Hoài Giản hôn như vậy, càng thêm nóng nảy.
Cố Trường Đình xoay người ngồi dậy muốn xuống giường, kết quả bỗng nhiên trước mắt tối sầm lại, thiếu chút trực tiếp ngã xuống.
Đường Hoài Giản giật nảy mình, vội vàng ôm eo của cậu, đem người giữ chặt : "Vợ, em muốn hù chết anh sao, cẩn thận ngã."
Cố Trường Đình trước mắt vẫn còn tối sầm, chốc lát sau mới tốt một chút, nhịn không được đưa sờ mắt.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ, em bị bệnh sao? Hay là cứ để bác sĩ đến xem đi?"
"Không cần." Cố Trường Đình nói : "Chỉ là có chút vô lực thôi, chắc do là ngủ nhiều quá."
"Vậy anh ôm vợ đi tắm rửa." Đường Hoài Giản chân chó nói.
Cố Trường Đình nhìn hắn một cái, lạnh lùng nhưng vẫn nói : "Được, vậy anh ôm em đi."
Đường Hoài Giản lập tức hai mắt toả sáng, hấp tấp ôm Cố Trường Đình đến phòng tắm.
Thế nhưng Cố Trường Đình chính là để Đường Hoài Giản có nhìn không có ăn, cậu ở trong bồn tắm ngâm mình, để Đường Hoài Giản ngồi xổm bên cạnh bồn tắm nhìn.
Đường Hoài Giản hai mắt nhìn đến đỏ bừng, một bộ muốn ăn thịt người đến nơi nhưng Cố Trường Đình vẫn không để hắn đi vào.
Hắn vừa rồi còn phạm sai lầm nên cũng không dám tiến vào, tội nghiệp giống như chú chó bị vứt bỏ.
Cố Trường Đình chậm rãi tắm rửa, đến khi giày vò đủ Đường Hoài Giản mới lau khô thân thể đi ra ngoài.
Đường Hoài Giản theo ở phía sau, lau lau mũi, may mà không có chảy máu mũi.
Cố Trường Đình đói đến lả người, cảm giác sau khi tắm rửa càng thêm mềm nhũn.
Đường Hoài Giản nhãn lực đặc biệt tốt, nhanh chóng cho người đem cơm trưa nóng hổi lên, trước hết để cho Cố Trường Đình ăn một miếng, tránh cho đói quá sẽ dẫn đến đau dạ dày.
Cố Trường Đình không quá thích đồ ăn Tây, cho nên cơm trưa cũng đặt đồ ăn Trung Quốc, hương vị mặc dù không ngon như nấu xong ăn liền, nhưng nhà hàng vẫn rất có trình độ, sau khi hâm nóng lên liền nghe rất thơm.
Đường Hoài Giản chân chó ngồi bên người Cố Trường Đình, gắp cho cậu một viên tôm bự : "Vợ ăn."
Cố Trường Đình nhìn hắn một cái rồi gắp lên bỏ vào miệng.
Chỉ là vừa bỏ vào miệng, Cố Trường Đình lập tức cảm nhận được một mùi tanh đập vào mặt, giống như cá bị để qua cách, vô cùng tanh.
Cố Trường Đình mặt lập tức xanh mét, đưa tay che miệng, cảm giác nhả ra thì không tốt lắm nhưng nuốt xuống thì cậu không làm được.
Đường Hoài Giản nhìn lên giật nảy mình : "Vợ làm sao vậy?"
Đường Hoài Giản mau chóng đưa Cố Trường Đình đi nhổ đồ trong miệng ra, mặc dù đã nhả nhưng cả miệng vẫn toàn mùi tanh.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ, nhanh súc miệng.
Khẳng định là tôm để đến trưa cho nên bị hư.
Không thì vợ ăn chút bánh quy trước đi, anh sẽ gọi người làm lại đồ ăn khác."
Cố Trường Đình cả miệng là mùi tanh, vội ăn chút đồ ăn vặt, nhưng vẫn không ép được nó khiến cậu khó chịu chết rồi.
Đường Hoài Giản gọi người dọn tất cả đồ ăn xuống, sau đó một lần nữa làm cơm tối.
Bởi vì chưa tới giờ ăn tối, cho nên nhà bếp cũng không bận rộn lắm, rất nhanh liền đem thức ăn đưa tới.
Cố Trường Đình cũng không dám ăn tôm nữa, cá cũng không ăn, chỉ ăn chút rau xanh cùng thịt.
Nhưng không biết là cậu bị làm sao, ngay cả rau xanh cũng cảm thấy rất hăng, thịt thì toàn dầu mỡ, bữa cơm này thật sự là nuốt không trôi.
Đường Hoài Giản lo lắng không thôi : "Vợ, nếu không em đến giường nằm lại đi."
"Không có việc gì." Cố Trường Đình khoát khoát tay : "Chắc là lại không quen thời tiết, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, em muốn hoạt động một chút."
Đường Hoài Giản đồng ý, cầm tay Cố Trường Đình, mặc thêm cho cậu một cái áo khoác, sau đó mang người ra cửa, đi đến bãi biển.
Đây là nơi người giàu có nghỉ ngơi, bất luận là khách sạn hay là nơi giải trí đều phi thường đắt đỏ, cho nên người tới đây cũng không nhiều, rất yên tĩnh.
Lúc bọn họ đi đến bãi biển trời đã hoàng hôn, trời chiều cực kì đẹp, trên bờ biển không có một ai, bóng hai người đổ thật dài, thật sự là không thể lãng mạn hơn.
Cố Trường Đình được đi hóng gió, loại cảm giác buồn nôn kia cũng được làm dịu, dễ chịu hơn rất nhiều.
Đường Hoài Giản nhìn sắc mặt cậu đã tốt lên, nói : "Vợ nếu thích, chúng ta về sau liền thường tới đây, được không?"
Cố Trường Đình nhìn hắn một cái, không nói gì.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ, em không phải còn đang tức giận chứ?"
Cố Trường Đình vẫn không nói lời nào, Đường Hoài Giản liền đưa tay kéo Cố Trường Đình, nói : "Để anh hôn một cái là vợ hết giận liền."
Đường Hoài Giản lại bắt đầu mặt dày, Cố Trường Đình đẩy hắn hai lần : "Đừng làm rộn nữa, bên kia có người, coi chừng người ta trông thấy."
"Không có việc gì đâu vợ, bọn họ sẽ không nhìn thấy chúng ta." Đường Hoài Giản nói.
Đường Hoài Giản muốn nhận phúc lợi, nói gì cũng không buông tay, ôm lấy Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình nhìn bên kia thật sự có người đi tới cho nên cũng không dám lên tiếng, sợ vừa lên tiếng người ta liền nhìn về bên này thì sẽ xấu hổ lắm.
Lúc đầu trên bờ biển đúng là không có ai, nhưng rất nhanh từ xa có một bóng người vội vã đi tới.
Cố Trường Đình nhìn kỹ lại liền kinh hãi, không ngờ lại trùng hợp như vậy, người đến vậy mà là Nhiếp Hình.
Đường Hoài Giản cũng bất ngờ, không nghĩ tới ở đây cũng có thể gặp Nhiếp Hình.
Đây chính là địa bàn của Đường Gia hắn, Nhiếp Hình còn có gan chạy tới đây, thật đúng là âm hồn không tan.
Nhiếp Hình đương nhiên biết đây là địa bàn của Đường Gia cho nên đánh chết y, y cũng không thích đến đây.
Chẳng qua luôn có chuyện so với chết còn kinh khủng hơn.
.
.
Nhiếp Hình hiện tại chính là giận muốn chết, lần trước y không cẩn thận bị thuyền lật trong mương, trong tình huống không rõ ràng liền cùng Phó Tranh phát sinh quan hệ.
Từ đó về sau hơn mấy tháng, Nhiếp Hình đều cố ý trốn tránh Phó Tranh.
Dù sao tất cả mọi người đều trong thương giới, không ít hoạt động đều sẽ tham gia nên ngẫu nhiên đụng phải là rất dễ.
Chẳng qua Nhiếp Hình cố ý phân phó thư ký, tất cả hoạt động đều phải điều tra người tham dự trước, chỉ cần có Phó Tranh thì liền không tham gia.
Bởi vậy Nhiếp Hình đã mấy tháng không gặp Phó Tranh, thế nhưng chỉ mới mấy ngày trước, Nhiếp Hình nhận được một tin nhắn, sau đó vô cùng lo lắng đến nơi này.
Cố Trường Đình giật mình nhìn Nhiếp Hình.
Nhiếp Hình đang đứng trên bờ cát, một thân đồ vét, thế nào cũng không giống là đến bãi biển chơi, y nhìn trái nhìn phải hình như đang tìm người.
Y muốn chờ ai? Cố Trường Đình còn chưa kịp suy nghĩ đã nhìn thấy một người lại từ đằng xa đi tới, chính là Phó Tranh.
Phó Tranh đến đây Cố Trường Đình tuyệt không kinh ngạc, bởi vì vị đối tác mời cậu đến đây bàn chuyện làm ăn, đúng lúc cũng có hợp tác với Phó Tranh, cho nên mọi người đều cùng đến, chiều ngày mai liền sẽ họp với nhau.
Phó Tranh nhàn nhã đi tới, Nhiếp Hình liếc mắt liền thấy hắn, tức giận đen mặt : "Anh đến cùng là muốn gì, đây là địa bàn của Đường Gia, anh như vậy mà gọi là thành tâm hẹn tôi tới đây sao?"
Phó Tranh cười nói : "Em sợ người của Đường gia?"
Nhiếp Hình tức giận trừng mắt : "Tôi sao phải sợ bọn họ?"
Phó Tranh lại cười, đến gần thêm hai bước, mập mờ nói : "Đúng vậy, em không sợ người của Đường gia, nhưng anh biết em là sợ anh, có đúng không?"
Nhiếp Hình nắm chặt đây, tức giận muốn đánh người nhưng lại không dám.
Tin nhắn Nhiếp Hình nhận được từ Phó Tranh chính là hắn ta muốn y đến đảo nhỏ này, nói là để y cùng hắn đi nghỉ phép.
Nhiếp Hình nhìn thấy xong thiếu chút tức chết, nhưng Phó Tranh còn hạ thêm sát thủ, gửi kèm một tấm ảnh chụp cho Nhiếp Hình.
Nhiếp Hình nhìn thấy mặt đen lại không nói, toàn thân đều lạnh buốt.
Ngày đó bọn họ phát sinh quan hệ, Nhiếp Hình lần đầu tiên bị người đè rồi, Phó Tranh còn chụp hình lại, quả thực là vô liêm sỉ đến cực hạn.
Nhiếp Hình không dám không đến, vội đem tất cả công việc trong tay đều lùi lại, vô cùng lo lắng chạy đến đây.
Nhiếp Hình nói : "Anh đưa ảnh chụp cho tôi."
Phó Tranh cười nói : "Được, anh bảo em đến, chính là muốn cùng em thưởng thức những tấm hình kia."
Nhiếp Hình trừng mắt không biết nói cái gì cho phải : "Anh đến cùng là muốn cái gì? Tôi trước kia đã từng trêu chọc anh sao?"
Phó Tranh nói : "Anh muốn làm gì chẳng lẽ còn không rõ ràng sao?"
Nhiếp Hình thật sự là một chút cũng không rõ ràng.
Phó Tranh đưa tay nâng cằm của y lên, Nhiếp Hình lập tức mí mắt nhảy loạn, loại động tác đùa giỡn người khác này, rõ ràng là y trước kia từng làm với người khác.
Phó Tranh nói : "Nhiếp Đại Thiếu gia tướng mạo đẹp mắt như vậy, thật sự là vô cùng hợp khẩu vị của anh.
Anh ăn một lần liền muốn ăn nhiều lần nữa."
"Anh.
.
.
!" Nhiếp Hình trợn mắt.
Phó Tranh nói tiếp: "Mà anh lại không thích bạn giường không sạch sẽ, cũng không thích bạn giường dây dưa không ngớt.
Đúng lúc, Nhiếp Đại Thiếu gia chỗ nào cũng đều đáp ứng được điều kiện, cho nên.
.
.
Anh rất thích em."
Nhiếp Hình nghe xong rùng mình một cái, y tuyệt đối không thích Phó Tranh.
Phó Tranh lại kéo tay y, nói : "Đi theo anh."
"Đi đâu?" Nhiếp Hình hỏi.
Phó Tranh cười : "Đương nhiên là về phòng.
.
.
Làm tình.
Chẳng lẽ Nhiếp Đại Thiếu gia thích chơi dã chiến?"
Nhiếp Hình sắc mặt càng đen, muốn giãy khỏi tay hắn ta nhưng Phó Tranh lại nắm rất chặt.
Nhiếp Hình giãy không ra, mặt khác Phó Tranh trong tay còn có hình của y, cho nên Nhiếp Hình chỉ có thể âm trầm đi theo hắn ta.
Phó Tranh lôi kéo y một đường về khách sạn, may mắn trong khách sạn ít người, không nhìn thấy bọn họ lôi lôi kéo kéo, thật sự quá xấu hổ.
Nhiếp Hình bị hắn ta túm vào thang máy, cửa thang máy vừa đóng, Phó Tranh liền đột nhiên chồm lên, đem y đè lên vách thang máy, cúi đầu hôn xuống.
Nhiếp Hình khẽ run rẩy, cảm giác không thể tin được, trước đó bởi vì y trúng thuốc cho nên mơ mơ hồ hồ làm với Phó Tranh, lúc làm còn cảm thấy rất thoải mái, nhưng sau này nhớ lại luôn cảm thấy nổi da gà hết lên.
Lúc này hai người lần nữa hôn nhau, Nhiếp Hình đột nhiên cảm thấy đầu gối nhũn ra, loại cảm giác mông lung trong trí nhớ kia khiến y rất sợ hãi.
Nhiếp Hình muốn cắn hắn, thế nhưng Phó Tranh có thể nhìn ra là rất có kinh nghiệm, nắm lấy cằm của y.
Nhiếp Hình căn bản không thể ngậm miệng, chỉ có thể há ra mặc cho đầu lưỡi Phó Tranh ở trong miệng mình đảo loạn.
Hai người hôn đến điên cuồng, khi thang máy mở cửa ra mới dừng lại, Phó Tranh lập tức lôi kéo y ra ngoài.
Nhiếp Hình tưởng đã kết thúc, nào ngờ vừa ra khỏi thang máy, Phó Tranh lại đem y đặt lên tường hôn lên.
Nhiếp Hình lúc bắt đầu còn giãy dụa, nhưng kỹ thuật của Phó Tranh thật sự quá tốt, hô hấp của y đều trở nên, cảm giác thoải mái đến run rẩy, căn bản đẩy không nổi Phó Tranh, hơn nữa còn không nỡ đẩy ra.
Khi hai người hôn đến hừng hực khí thế, đột nhiên nghe được "cạch" một tiếng.
Nhiếp Hình giật nảy mình.
Y còn chưa kịp phản ứng thì Phó Tranh đã đem y đẩy ra trước.
Nhiếp Hình sững sờ liền nhìn thấy cửa phòng bên cạnh quả nhiên mở ra, một cô gái hai mươi tuổi xuất hiện.
Cô gái nhìn rất trẻ, vừa hoạt bát vừa ngọt ngào, nhìn qua thật sự rất giống Phó Tranh.
Cô gái kia đi ra nhìn thấy Phó Tranh, cao hứng chạy tới, kéo cánh tay hắn ta, nũng nịu nói : "Anh đi đâu vậy? Em tìm anh nửa ngày!"
Phó Tranh cười đưa tay vuốt tóc cô gái : "Anh thấy em ngủ say quá, cho nên đi ra ngoài một chút, không phải là giờ đã trở về rồi sao?"
Nhiếp Hình thấy bọn họ kẻ xướng người hoạ, Phó Tranh cái đồ khẩu phật tâm xà còn biết cười thì ngạc nhiên không tưởng tượng nổi.
Nhiếp Hình nhịn không được dò xét cô gái kia.
Cô gái kia dường như cũng rất nhạy bén, phát hiện Nhiếp Hình đang nhìn mình thì có chút ngượng ngùng.
Cô gái nói : "Anh hai, đây là ai? Bạn của anh sao?"
Phó Tranh nhìn y một cái : "Không phải ai cả.
Đi, bảo bối mau trở lại phòng, em không phải đang bị bệnh sao, phải nuôi thật tốt."
Nhiếp Hình nghe xong ngẩn cả người, cái gì mà không phải ai cả? Y hiện tại khóe miệng còn vô cùng đau đớn, là do mới vừa bị Phó Tranh hôn đến kịch liệt, giống như chó gặm vậy.
Cô gái kia là em gái Phó Tranh, gọi là Phó Tiểu Y, nghe Phó Tranh trả lời như vậy dường như cũng không hài lòng : "Anh hai, anh gạt em."
"Sao có thể?" Phó Tranh cầm tay cô mở cửa phòng : "Đi thôi, nhanh vào phòng không thì cảm lạnh, ăn cơm tối chưa?"
Phó Tiểu Y bị hắn mang vào phòng.
Nhiếp Hình lại nghe "cạch" một tiếng, cửa phòng đóng lại, hai người kia vào phòng còn y thì bị bỏ lại!
Nhiếp Hình trừng mắt nhìn cửa phòng nửa ngày, tâm tình đó thật sự là không biết diễn tả như thế nào, dù sao chính là rất khó chịu.
Nhưng y lại nghĩ, mình khó chịu cái gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn cùng Phó Tranh đi vào? Thật sự là quỷ dị.
Nhiếp Hình vội quay đầu chạy về phòng.
Chỉ là khi y vừa vào phòng thì điện thoại vang lên tiếng tin nhắn, hơn nữa còn là Phó Tranh gửi tới.
Phó Tranh bảo y mở cửa.
Nhiếp Hình nhìn thấy, lập tức nghiến răng nghiến lợi, sau đó quả nhiên liền nghe được tiếng gõ cửa, nhất định là Phó Tranh đang ở bên ngoài.
Nhiếp Hình không muốn mở cửa, cho Phó Tranh tiến vào chẳng phải là dẫn sói vào nhà? Dứt khoát bắt đầu giả chết.
Nhưng dù Nhiếp Hình ở trong phòng giả chết, Phó Tranh vẫn có biện pháp để cho y phải mở cửa.
Hắn ta lại gửi cho Nhiếp Hình một tin nhắn khác.
Nhiếp Hình nhìn thấy, không có chữ, chỉ có một tấm hình.
Y "đằng" một phát đứng lên, khí thế hùng hổ đi tới mở cửa.
Phó Tranh cười tủm tỉm đứng ở bên ngoài : "Lần này mở cửa rất nhanh a."
Nhiếp Hình tức giận muốn đánh hắn : "Anh có phải bị bệnh không, không phải nói tôi không phải ai hết sao? Sao còn tìm đến tôi làm gì?"
Phó Tranh nói : "Ừm? Sao mà nghe chua quá vậy."
Nhiếp Hình bị nghẹn : "Anh đúng là có bệnh."
"Đừng giận." Phó Tranh đi vào đóng cửa lại : "Em gái anh tương đối đơn thuần, anh cũng không thể nói với nó em là bạn giường của anh được."
Nhiếp Hình cũng không biết đáp lại cái gì cho phải.
Phó Tranh lại thấp giọng, mập mờ nói : "Vừa rồi đụng một cái, em liền run rẩy lợi hại như vậy, có phải là rất muốn nhịn không được rồi không?"
"Anh.
.
."
Bên kia Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản đột nhiên trông thấy Phó Tranh cùng Nhiếp Hình thì sững sờ.
Thế nhưng hai người kia cũng rất nhanh liền rời đi.
Cố Trường Đình chưa kịp hiểu rõ chuyện gì thì đã không thấy bóng dáng họ.
Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản tiếp tục ở bãi biển tản bộ, chỉ là mới đi vài bước Cố Trường Đình lại cảm thấy khó chịu.
Đường Hoài Giản lập tức phát giác : "Vợ, ban đêm bờ biển lạnh lắm, nếu không chúng ta trở về đi, ngày mai buổi sáng lại đến."
Cố Trường Đình nhẹ gật đầu, liền theo Đường Hoài Giản trở về.
Bọn họ ở trong một biệt thự độc lập trong khách sạn, muốn đi vào đương nhiên phải xuyên qua khách sạn.
Cố Trường Đình trở về phòng, kéo rèm cửa phòng ngủ lại, cho dù đều kính một chiều, nhưng dù sao cũng cảm thấy rất kỳ quái.
Thế nhưng khi cậu đang kéo rèm cửa liền thấy ở khách sạn đối diện.
Trong một gian phòng còn đang sáng đèn, phòng khách không được kéo rèm, cũng không có kính một chiều, có hai người đang dưa vào kính ...
Cố Trường Đình nhìn thấy lập tức đỏ bừng cả mặt, hai người kia cũng quá thoáng rồi, chắc nghĩ là ở tầng cao nên cho dù có là cửa sổ sát đất thì người khác cũng không nhìn thấy.
Thế nhưng không may cho bọn họ, Cố Trường Đình bên này vừa vặn đối diện khung cửa sổ kia.
Cố Trường Đình vội vàng kéo rèm lại, xấu hổ nhất chính là hai người kia Cố Trường Đình đều biết, một người là Phó Tranh, một người khác chính là Nhiếp Hình.
Đường Hoài Giản bưng một ly sữa nóng đến : "Vợ à, nhìn cái gì đấy? Uống sữa đi."
Cố Trường Đình giật nảy mình, vội nói : "Không nhìn gì hết!"
Đường Hoài Giản nhíu mày, nhìn phản ứng này của cậu thiếu chút cười ra tiếng.
Cố Trường Đình chỉ uống nửa ly, sau đó liền không uống nữa, nằm xuống giường nghỉ ngơi.
Đường Hoài Giản thấy cậu không thoải mái, cũng không dám nháo.
Đường đại thiếu lúc đầu vốn là muốn thừa dịp đi du lịch cùng vợ đại chiến ba trăm hiệp.
Từ ngày Cố Trường Đình uống say, đặc biệt phối hợp về sau đã qua mấy tháng.
Cố Trường Đình mặc dù xấu hổ, nhưng cũng không già mồm cãi láo.
Cậu biết Đường Hoài Giản không ghét bỏ mình cho nên cũng buông lỏng xuống, không tiếp tục bài xích cùng Đường Hoài Giản thân cận.
Nói thật, Đường Hoài Giản làm sao có thể ghét bỏ vợ mình, chẳng những không chê mà còn rất rất thích.
Hắn còn không biết xấu hổ mà ôm Cố Trường Đình nói như vậy có thể chơi nhiều cách, cảm giác càng sung sướng.
Bởi vì như vậy, Đường Hoài Giản thiếu chút bị nhốt ở ngoài cửa.
Trải qua mấy tháng, Đường đại thiếu đều là ngày ngày phúc lợi tốt lành.
Hắn mặt dày mày dạn, Cố Trường Đình tuyệt đối không thể đọ lại hắn, mỗi lần đều là Đường Hoài Giản ăn vạ, sau đó đem Cố Trường Đình ăn sạch.
Đường Hoài Giản còn tưởng rằng đi du lịch có thể một ngày ba bữa làm tình không biết xấu hổ, ai ngờ Cố Trường Đình không quen thời tiết nghiêm trọng như vậy, vừa đến liền không thoải mái, cũng không thể nào làm mấy chuyện không biết xấu hổ kia.
Đường Hoài Giản tội nghiệp nhìn Cố Trường Đình ngủ, sau đó mình cũng nằm xuống bên người Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình ngủ một giấc, buổi sáng trời còn chưa sáng, cậu đã đột nhiên tỉnh lại, cảm giác cả người khó chịu, đầu choáng buồn nôn.
Cố Trường Đình thấy Đường Hoài Giản ngủ ngon, không muốn đánh thức hắn, liền lặng lẽ đứng lên đi toilet.
Đồ ăn hôm qua đã sớm tiêu hóa xong, cậu buồn nôn muốn ói nhưng lại ói được gì, phun ra đều là nước chua, rất khó chịu.
Đường Hoài Giản đúng là ngủ rất ngon, nhưng khi nghe được động tĩnh vẫn nhổm người nhìn lại, không thấy vợ đâu liền giật nảy mình.
Đường Hoài Giản tìm tới toilet, thấy vợ ói đến tái mặt, càng giật mình, nóng nảy nói : "Vợ, em không sao chứ?"
Cố Trường Đình ói xong liền cảm giác toàn thân nhũn ra.
Đường Hoài Giản vội ôm cậu về giường, sau đó đi tìm nhiệt kế đo cho Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình sau khi nằm lại tựa hồ cảm giác tốt hơn một chút, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường.
Đường Hoài Giản nói : "Vợ, anh đi gọi bác sĩ."
Cố Trường Đình lắc đầu : "Em không sao, anh mau lên đây nằm đi, trời còn chưa sáng, đừng dậy sớm làm gì."
Đường Hoài Giản không lay chuyển được cậu, chỉ có thể bò lên đem người ôm vào trong ngực : "Vợ em cũng ngủ đi, nếu không thoải mái nữa thì gọi bác sĩ."
"Em biết." Cố Trường Đình nói.
Cố Trường Đình sau đó ngủ vẫn rất an ổn, lúc tỉnh lại đã mười giờ hơn, vậy mà ngủ tưởng ngủ có một chút, không ngờ lại ngủ lâu như vậy.
Đường Hoài Giản đã dậy từ bao giờ, đang chạy bộ trên máy chạy bộ trong phòng ngủ, chỉ mặc một cái quần đùi, thân trên để trần.
Cố Trường Đình vừa mở mắt ra liền thấy bóng lưng Đường Hoài Giản, thiếu chút bị làm cho mù mắt.
Đường Hoài Giản không cởi áo đã rất dễ nhìn rồi, đừng nói chi là sau khi cởi áo.
Đường Hoài Giản thấy vợ vẫn còn đang ngủ, không có chuyện gì làm liền dứt khoát đi chạy bộ.
Cố Trường Đình thức dậy, hai người đơn giản thu thập một chút liền chuẩn bị xuống lầu ăn trưa.
Cố Trường Đình không muốn ăn cơm trong phòng mà muốn đi ra ngoài dạo, buổi chiều còn có cuộc họp, sau khi ăn cơm thì có thể tản bộ một chút, miễn cho lại không thoải mái.
Đường Hoài Giản vọt vào tắm xong liền mang Cố Trường Đình xuống lầu ăn cơm, kết quả lại gặp Đường Bỉnh Kiến đang ở trong nhà hàng.
Ông đi một mình, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, lúc này không phải mặc quần bãi biển nhưng cũng rất tùy ý, trên tai còn mang theo tai nghe, trên bàn trước mặt bày một đống mỹ thực, ông tay trái cầm thìa, tay phải cầm một cái.
.
.
gậy selfie.
Đường Bỉnh Kiến đây là đang tự chụp ảnh, thuận tiện chụp cả bàn mỹ thực kia.
Đường Hoài Giản nghĩ sao lại trùng hợp như vậy, đến phòng ăn liền gặp Đường Bỉnh Kiến, hơn nữa còn nhìn thấy ông nội ...
Đường Hoài Giản mí mắt giật giật không thôi.
Cố Trường Đình cũng nhíu mày, không ngờ Đường Gia lão gia tử thật sự biết chơi như vậy.
.
.
Đường Bỉnh Kiến giơ gậy tự chụp, chụp xong liền cầm điện thoại xem lại, bỗng nhiên hai mắt trợn tròn, bởi vì trong ảnh không chỉ có ông và mỹ thực, còn có cháu trai lớn Đường Hoài Giản!
Đường Hoài Giản trong ảnh rất nhỏ, nhưng biểu hiện lại vô cùng rõ ràng.
Biểu tình kia của Đường đại thiếu.
.
.
Thật sự là một lời khó nói hết.
Đường Bỉnh Kiến lập tức quay đầu, khá lắm, trừ Đường Hoài Giản, còn có cháu dâu Cố Trường Đình.
Đường Bỉnh Kiến thiếu chút run tay ném điện thoại vào bát mì tôm hùm trước mặt!
Đường Bỉnh Kiến vụt đứng lên muốn chạy, nhưng Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản vừa vào nhà