Buổi tối, Cố Trường Đình đều đi ngủ sớm, mặc dù mới chín giờ nhưng cậu thật sự rất mệt, hiện tại phản ứng thèm ngủ đặc biệt lớn, buổi sáng còn có chút buồn nôn, thời gian khác thì không có gì không tốt.
Đường Hoài Giản thật sự là đem cậu nâng trong lòng bàn tay, thời thời khắc khắc đều xem như là bảo bối, chuyện gì cũng không cho cậu làm.
Cố Trường Đình cảm thấy mình trừ mỗi ngày ăn ngủ ra thì không làm gì nữa cả, đương nhiên Đường Hoài Giản mỗi ngày sẽ đều dẫn cậu ra ngoài tản bộ trên bờ biển.
Về phần sau này mang thai tính tình có kém đi hay không thì Cố Trường Đình ngược lại không cảm giác được, cảm thấy dường như so với bình thường không khác biệt lắm, không có gì thay đổi quá lớn.
Bọn họ lúc này đang định đi ngủ, Cố Trường Đình đều đã nằm trên giường, nhưng bỗng nhiên lại nghe được tiếng gõ cửa.
Triệu Tức Thu, Đường Mạnh Tùng cùng Đường Quý Khai rốt cục đuổi tới, ở dưới lầu đụng phải nhau, sau đó liền chạy lên tìm Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình, tất cả đều muốn thăm nom Cố Trường Đình thế nào.
Cố Trường Đình còn tưởng là ai, vẫn nằm trên giường chưa dậy, để Đường Hoài Giản đi mở cửa.
Đường Hoài Giản hấp tấp xuống giường, mở cửa ra liền hai mắt trợn tròn.
.
.
Triệu Tức Thu lập tức nói : "Con trai, vợ con đâu?"
"Ở.
.
." Đường Hoài Giản nói : "Trong phòng."
Triệu Tức Thu nhanh chóng đẩy hắn ra, Đường Quý Khai cũng đặc biệt gấp gáp chạy vào bên trong xem Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình vẫn chờ Đường Hoài Giản trở về, thế nhưng lại mơ hồ nghe thấy phía bên ngoài Đường Hoài Giản gọi một tiếng "Mẹ", làm Cố Trường Đình giật nảy mình.
Cố Trường Đình nhanh chóng ngồi dậy muốn xuống giường, thế nhưng lúc này Triệu Tức Thu đã xông tới, vội vàng ngăn cản cậu : "Tiểu Cố, đừng xuống đừng xuống, cứ nằm vậy đi, con bây giờ chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt là được, cái khác đừng lo."
Đường Quý Khai đi theo vào, nhìn Cố Trường Đình hình như cũng không có cái gì biến hoá quá lớn, nhưng trong người lại đang mang một đứa nhóc, cảm giác thật sự là quá thần kỳ.
Đường Hoài Giản nói : "Mẹ, có con chiếu cố em ấy, không có vấn đề gì đâu."
"Con thì làm gì, mỗi ngày đều sơ ý chủ quan." Triệu Tức Thu nói : "Tiểu Cố a, bằng không con về Đường Gia ở đi, chúng ta nơi đó nhiều người, có thể chiếu cố con, con đi theo Hoài Giản chúng ta đều không yên tâm a."
Đường Hoài Giản sợ Cố Trường Đình không thích liền lôi kéo Triệu Tức Thu : "Mẹ, ngài đừng quấy rối nữa."
Chẳng qua là Cố Trường Đình ngược lại không có ý kiến, đồng ý sau khi trở về liền đến Đường Gia ở.
Đường Hoài Giản nhanh chóng đem mọi người đuổi ra ngoài, sau đó mới quay trở lại giường, ôm Cố Trường Đình hôn mấy lần lên tóc của cậu : "Vợ, em nếu không muốn đến Đường Gia ở thì chúng ta sẽ không đi."
Cố Trường Đình nói : "Em không sao."
Đường Hoài Giản trước kia cũng sống ở Đường Gia, sau đón lại theo Triệu Tức Thu rời Đường Gia mấy năm.
Đường Gia mặc dù xa hoa nhưng ở lâu sẽ cảm thấy có chút phiền chán, dù sao Đường Gia cũng quá lớn, lại còn rất nhiều người, nói không chừng ngày nào đó bạn sẽ phiền chết.
Cố Trường Đình thì lại nghĩ, cậu cùng Đường Hoài Giản đều không có kinh nghiệm sinh con, vạn nhất có chuyện gì ngoài ý muốn, đây chẳng phải là khó giải quyết, nếu như đến ở Đường Gia thì sẽ yên tâm hơn một chút, cũng sẽ có nhiều người chăm sóc hơn.
Mà người Đường gia lại đối với cậu rất tốt.
Cố Trường Đình khát vọng thân tình cho nên cũng không bài xích những thứ này.
Đường Hoài Giản lại hôn Cố Trường Đình mấy cái : "Vợ, thật sự là vất vả cho em."
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, bọn họ đã chuẩn bị rời khỏi đảo, trở về nhà thu thập một chút, sau đó dọn đến Đường Gia.
Trở về là dùng máy bay riêng cho nên phi thường dễ chịu, so với khoang hạng nhất đương nhiên tốt hơn nhiều.
Nhưng có lẽ là bởi vì thân thể có chút khác biệt nên Cố Trường Đình cảm giác đi máy bay trở nên rất mệt mỏi, ở trên máy bay ngủ mấy tiếng mà vẫn cảm thấy không quá dễ chịu, cảm giác buồn nôn nghiêm trọng, nhất là máy bay rung càng buồn nôn hơn.
Đường Hoài Giản vô cùng đau lòng, bên kia đám người Triệu Tức Thu cũng bận rộn đến chóng mặt.
Đường Hoài Giản dứt khoát dìu Cố Trường Đình nằm xuống, để cậu ngủ một chút, có lẽ sẽ dễ chịu hơn.
Chờ máy bay hạ cánh, trên đường trở lại Đường Gia, Cố Trường Đình cảm giác mệt mỏi đến ngủ luôn trên xe, cuối cùng là được Đường Hoài Giản ôm về phòng.
Cố Trường Đình được Đường Hoài Giản đưa đến trong viện của hắn, đặt trên giường trong phòng ngủ, lại để Đường Quý Khai trông nom, lúc này mới chạy về nhà đi thu dọn đồ đạc, dự định trước khi Cố Trường Đình tỉnh thì trở lại.
Kỳ thật trong nhà Cố Trường Đình rất sạch sẽ, không có nhiều đồ đạc gì cần phải thu dọn, chỉ là cách hơi xa cho nên Đường Hoài Giản không muốn để Cố Trường Đình chạy tới chạy lui, liền tranh thủ tự mình đi lấy đồ.
Đường Quý Khai vô cùng nghe lời, lấy cái ghế băng nhỏ ngồi bên cạnh giường Cố Trường Đình, nhàm chán thì lấy điện thoại ra chơi game.
Cậu đang chơi thì điện thoại vang lên, có người gọi điện thoại tới, phía trên hiện lên "Giang Tam ngốc".
Chuông điện thoại kỳ thật cũng không lớn, chẳng qua Đường Quý Khai bị dọa giật mình, liền vội cúp máy, cẩn thận nhìn thoáng qua Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình ngủ rất yên ổn, cũng không tỉnh lại, giống như là không nghe thấy.
Đường Quý Khai nhẹ nhàng thở ra, vội đem điện thoại chỉnh về chế độ yên lặng, Giang Vãn Kiều lại gọi điện thoại cho cậu, nhưng Đường Quý Khai không nghe, chỉ gửi tin nhắn cho hắn ta, nói mình không tiện nghe điện thoại, hỏi hắn có chuyện gì.
Giang Vãn Kiều đi hẹn hò bị cho leo cây, lúc này mới liên hệ được Đường Quý Khai, quả thực là tức muốn chết, nghiến răng nghiến lợi nghĩ, chờ bắt được Đường Quý Khai liền thao cậu không xuống được giường.
Giang Vãn Kiều hẹn cậu ra ngoài, Đường Quý Khai lập tức trả lời không được, nói cậu đang ở cùng chị dâu, không thể ra ngoài.
Giang Vãn Kiều nhìn thấy, lập tức nổi cơn ghen.
Sau đó không có tin nhắn tới nữa bởi vì Giang Vãn Kiều từ bỏ nhắn tin, dứt khoát trực tiếp lái xe đến Đường Gia.
Hắn ta chạy đến viện tử của Đường Hoài Giản, bọn hạ nhân đều biết Giang Tam Thiếu.
Giang Vãn Kiều nói muốn tìm Đường Quý Khai xong, liền trực tiếp tiến vào bên trong, đi lên lầu.
Đường Quý Khai không nghĩ Giang Vãn Kiều sẽ tới, có tiếng gõ cửa cậu còn tưởng là Đường Hoài Giản về.
Đến khi mở cửa thì Đường Quý Khai giật nảy mình.
Giang Vãn Kiều ngay lập tức bước vào, sau đó ôm eo cậu cúi đầu hôn xuống.
Đường Quý Khai không kịp phản ứng đã bị hôn.
Giang Vãn Kiều nóng nảy không nhịn được nữa, trực tiếp cạy mở hàm răng cậu, đem đầu lưỡi luồn vào.
Đường Quý Khai giật này mình, muốn nói chuyện nhưng lại vừa vặn phối hợp mở miệng cho Giang Vãn Kiều, trong cổ họng chỉ có thể phát ra mấy tiếng "ưm a".
Đúng lúc này, Cố Trường Đình cảm thấy nóng mà mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy Giang Vãn Kiều cùng Đường Quý Khai đang hôn nhau nồng nhiệt, cậu còn cho là mình chưa tỉnh ngủ mới sinh ra ảo giác.
Hai người kia hôn nhau vô cùng cuồng nhiệt, Đường Quý Khai thân thể mềm nhũn, thiếu chút trượt ngã xuống đất, cũng may được Giang Vãn Kiều ôm lấy.
Chờ Giang Vãn Kiều buông Đường Quý Khai ra, cậu vừa quay đầu lại đã đối mặt với ánh mắt khiếp sợ của Cố Trường Đình, lập tức giật nảy mình.
Giang Vãn Kiều ngược lại rất bình tĩnh làm Cố Trường Đình càng thêm xấu hổ.
Cố Trường Đình vội nói mình không sao, bảo bọn họ không cần ở với mình, để Đường Quý Khai cùng Giang Vãn Kiều ra ngoài.
Đường Quý Khai đỏ bừng, cảm thấy vô cùng mất mặt cho nên chỉ có thể bị Giang Vãn Kiều kéo ra ngoài.
Chuyện Cố Trường Đình mang thai cũng không thể trắng trợn tuyên bố, dù sao Cố Trường Đình là đàn ông, hiện tại hai người đàn ông kết hôn thì không sao, nhưng đàn ông sinh con nghe vẫn rất kỳ quái.
Người của Đường gia chỉ biết là Đường Hoài Giản mang theo vợ hắn về ở, nhưng lại không biết vì sao lại trở về.
Cố Trường Đình hiện tại mang thai, Đường Hoài Giản vẫn mỗi ngày chở cậu đến công ty, nhưng chỉ đi làm nửa ngày, buổi sáng lái xe đi, buổi trưa lái xe trở về.
Cố Trường Đình có chút bất đắc dĩ, cuối cùng dứt khoát không đến công ty nữa, có chuyện gì thì để Triệu Đan Tình gọi điện thoại.
Dù sao Đường Gia ở ngoại thành, mỗi lần đi đều phải mất rất nhiều thời gian, có thể nói là tốn cả buổi sáng, ở công ty chưa tới hai giờ đã phải về, Đường Hoài Giản còn không để cậu tiếp tục ở lại lâu, sợ cậu mệt mỏi.
Bởi vậy, Cố Trường Đình cảm thấy mình mỗi ngày đều không cần phải đi ra khỏi Đường Gia.
Bên trong Đường Gia cái gì cũng có, chỉ có thứ cậu nghĩ không ra, tuyệt đối không có thứ Đường Gia không có.
Đường Hoài Giản cơ hồ là không có giờ khắc nào mà không muốn ở bên cạnh cậu, chẳng qua cũng có lúc không được, dù sao Đường Hoài Giản hợp đồng vô số, hơn nữa còn muốn giúp cậu quản lý công ty, cho nên liền trở nên rất bận rộn.
Cố Trường Đình cảm thấy sau khi mình mang thai hình như trở nên béo hơn, khẳng định là bởi vì ăn ngon ngủ ngon, ngược lại thì Đường Hoài Giản bận bịu đến ngày càng gầy hơn.
Hôm nay Đường Hoài Giản muốn ra ngoài tham gia một nghi thức khai mạc, nghe nói phi thường long trọng, Cố Trường Đình không thể đi liền ở lại chờ Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản đi cả một buổi chiều, trên đường vẫn luôn gọi điện thoại nấu cháo với Cố Trường Đình, chưa từng đứt đoạn, đến lúc có phóng viên mới bất đắc dĩ cúp điện thoại.
Mặc dù Đường Hoài Giản không ở bên nhưng vẫn còn Đường Quý Khai ở trong nhà.
Vì vậy Đường Quý Khai liền chạy tới chơi với Cố Trường Đình, đúng lúc hôm nay Giang Vãn Kiều cũng không đến, cho nên Đường Quý Khai cũng là người cô đơn.
Cố Trường Đình cảm thấy có chút nhàm chán, Đường Quý Khai liền dẫn cậu đi shopping, dĩ nhiên không phải là ra ngoài mà là ở trong Đường Gia shopping.
Cố Trường Đình vừa nghĩ tới những nhân viên trong mấy cửa hàng kia đều là người hầu của Đường Gia thì đặc biệt xấu hổ, cho nên tuyệt không muốn đi.
Đường Quý Khai dứt khoát nói : "Vậy chúng ta đi xem phim đi."
Đường Gia cũng có rạp chiếu phim, nghe nói còn màn hình chiếu siêu lớn, kỹ thuật vô cùng tân tiến.
Cố Trường Đình hiện tại khẳng định là không thể xem 4D, cho nên xem màn hình chiếu cũng không tệ lắm.
Bởi vì không có chuyện gì khác để làm cho nên Cố Trường Đình liền theo Đường Quý Khai đi xem phim.
Phòng chiếu phim ở Đường Gia rất nhiều, Đường Quý Khai chọn cái tốt nhất mang Cố Trường Đình đi vào.
Có người đến hỏi bọn họ muốn xem phim gì, sau đó lại bưng đến một đống đồ ăn vặt, chuẩn bị cho bọn họ vừa xem vừa ăn.
Phim là Đường Quý Khai chọn, Cố Trường Đình không xem phim nhiều cho nên liền để Đường Quý Khai chọn, không lâu sau thì phim bắt đầu chiếu.
Cố Trường Đình trước kia ít xem phim nhưng cũng không tính là quá mù mờ, khi phim bắt đầu chiếu Cố Trường Đình liền trợn tròn mắt, cậu không ngờ Đường Quý Khai lại chọn phim hoạt hình, Tiểu Hoàng Nhân!
Đường Quý Khai cười nói : "Em nói cho anh biết, cái này buồn cười, giải trí rất cao, chúng ta cứ xem đi, anh ăn bắp rang không? Ngạch, không thể ăn sao? Nếu không anh ăn chút đồ có dinh dưỡng đi."
Đường Quý Khai ôm lấy bịch bắp rang bơ, lại nhét cho Cố Trường Đình một bịch hoa quả, khi màn hình lớn bắt đầu chiếu Tiểu Hoàng Nhân, âm nhạc vui nhộn cũng vang lên.
Cố Trường Đình nheo mắt, cậu luôn cảm thấy Tiểu Hoàng Nhân kỳ thật rất xấu, nhất là mấy câu buồn cười của cậu ta nói, lúc người khác cười ha ha, cậu lại không biết đang cười cái gì.
Kết quả Cố Trường Đình sau khi ăn vài miếng hoa quả, lúc Đường Quý Khai đang cười ha ha thì Cố Trường Đình dựa vào ghế ngủ mất, cậu cảm giác tiếng cười của Đường Quý Khai cùng Tiểu Hoàng Nhân giống như đang thôi miên vậy.
Cố Trường Đình ngủ một giấc dài cho đến khi nghe được Đường Quý Khai gọi mình.
Phim chiếu xong, Đường Quý Khai cũng đã cười đủ mới phát hiện Cố Trường Đình ngủ từ bao giờ.
Đường Quý Khai nói : "Chị dâu có phải mệt rồi không? Bằng không chúng ta về đi."
Lúc này trời đều đã tối đen, nghi lễ khánh thành mà Đường Hoài Giản tham gia buổi tối có tiệc rượu, cho nên hắn nói chín giờ mới trở về được, đồng thời hôm nay cũng không về ăn cơm.
Cố Trường Đình vừa ăn một chút hoa quả cho nên cũng không thấy đói lắm, từ rạp chiếu phim đi ra mới phát hiện trời đã tối đen, đã sớm qua giờ ăn tối.
Hiện tại đang là mùa đông, buổi tối khí trời lạnh buốt, Cố Trường Đình vừa đi ra liền run cầm cập, nhịn không được rụt cổ một cái.
Đường Quý Khai vội nói : "Thôi chúng ta vào trong đợi đi, em sẽ gọi điện thoại cho tài xế để hắn lái xe tới đón chúng ta."
Bên ngoài gió thực sự quá lớn, Cố Trường Đình bị thổi đến đau đầu, liền nhanh chóng theo Đường Quý Khai trở ngược vào, sau khi trở lại hai người an vị ở đại sảnh nghỉ ngơi, Đường Quý Khai vừa rồi ăn nhiều bắp rang lại uống nhiều nước ngọt cho nên muốn đi toilet, đành một mình chạy trước.
Cố Trường Đình ngồi trên ghế sa lon, cầm lấy tạp chí bên cạnh xem, chờ Đường Quý Khai về.
Rất nhanh, lại có người đi vào rạp chiếu phim, số lượng cũng không ít, nói chuyện rất sôi nổi.
Cố Trường Đình ngẩng đầu nhìn lên, đều là thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, còn có một số nhỏ tuổi hơn.
Cố Trường Đình tưởng rằng chỉ có cậu cùng Đường Quý Khai nhàm chán mới chạy đến đây xem phim, không ngờ người tới đây cũng không ít.
Những thiếu niên kia vừa cười nói đi vào, liền chú ý thấy Cố Trường Đình, dù sao Cố Trường Đình ngồi ở chỗ đó rất dễ nhìn thấy.
Một người trẻ tuổi trong tay ôm cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, cô gái kia nói : "Mấy người nhìn bên kia kìa, người kia bộ dáng thật là đẹp trai."
Cố Trường Đình không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nhưng vẫn cảm thấy những người kia đang nhìn cậu.
Những người kia thấy Cố Trường Đình, trong đó có mấy người liền cười nói : "Đẹp, Hàng ca, người kia so với bạn gái của anh còn đẹp hơn."
Người bị gọi là Hàng ca chính là người của Đường gia, tên là Đường Khải Hàng, một người em họ của Đường Hoài Giản, hắn ta liếc mắt nhìn Cố Trường Đình, khinh thường nói : "Vợ Đường Hoài Giản."
Những người khác nghe thấy thì kinh hãi, tất cả đều lần nữa đánh giá Cố Trường Đình : "Cái gì? Đây chính là bạn đời của Đường Hoài Giản? Chính là hắn?"
Những người kia đều là bạn của Đường Khải Hàng, bọn họ cảm thấy chuyện Đường Khải Hàng là người của Đường gia đã phi thường lợi hại rồi, nhưng khi so Đường Khải Hàng với Đường Hoài Giản, thì lại cách nhau một trời một vực.
Đường Khải Hàng là em họ của Đường Hoài Giản, cha mẹ hắn ta không có bản lãnh gì, mặc dù là người của Đường gia, nhưng nếu nói ra thì căn bản không ai biết.
Thế nhưng Đường Khải Hàng cũng không lo ăn không lo mặc, dù sao hắn ta cũng được coi như là một thiếu gia ở Đường Gia, người khác cũng cho Đường Gia mặt mũi, từ nhỏ hắn ta chính là sống cuộc sống của nhị thế tổ, bình thường chỉ ăn uống cá cược chơi gái.
Những người kia vừa nghe nói Cố Trường Đình là bạn đời của Đường Hoài Giản, liền lập tức biểu lộ muốn nịnh bợ Cố Trường Đình : "Hàng ca, chúng ta có nên đi qua chào hỏi hay không, đều đã chạm mặt, không chào hỏi thì rất thất lễ."
Đường Khải Hàng sao không biết bọn họ có ý gì? Trong lòng hắn ta nháy mắt liền không vui, chỉ là bạn đời của Đường Hoài Giản mà thôi, một tên Cố gia vậy mà cũng cao hơn mình một cái đầu, bạn bè của mình còn ở ngay trước mặt mình đi nịnh bợ cậu ta.
Đường Khải Hàng tối sầm mặt, một tên bên cạnh vội nói : "Tao biết tên Cố Trường Đình kia, không phải chỉ là một tiểu bạch kiểm thôi sao? Chúng ta mắc gì phải chào hỏi hắn?"
Người khác nhìn thấy cũng nhanh chóng phụ họa, tất cả đều nhìn ra Đường Khải Hàng không vui vẻ.
Cô gái vừa rồi cũng nói : "Đúng vậy, hắn có thể so với Hàng ca của chúng ta? Chỉ là mặt mũi dễ nhìn một chút thôi, xách dép cho Hàng ca của chúng ta cũng không xứng."
Mọi người nhao nhao hưởng ứng, có người cười nói : "Nhất định không chỉ là mặt mũi dễ nhìn, bằng không sao có thể làm Đường Gia đại thiếu mê mệt? Tao khẳng định công phu trên giường của hắn cũng đặc biệt lợi hại, bọn mày nói có đúng không?"
Những người kia đùa vui quá trớn, Đường Khải Hàng nghe xong nhịn không được nhìn Cố Trường Đình thêm hai lần.
Cố Trường Đình mặc trang phục bình thường ngồi ở trên ghế sa lon, không chỉ là mặt mũi dễ nhìn mà dáng người cũng rất tốt, cao cao gầy gầy, phi thường tinh tế.
Nhất là cái eo nhỏ nhắn kia, đã vậy chân còn vừa thẳng vừa dài.
Đường Khải Hàng nhìn thấy bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, đi về hướng Cố Trường Đình.
Những người khác không biết hắn ta muốn làm gì, nhưng đều nhanh chóng đi theo.
Muốn nói ở Đường Gia, Đường Khải Hàng chán ghét ai nhất thì đó chính là Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản được Đường Bỉnh Kiến thương yêu nhất, mới hơn hai mươi tuổi đã chuẩn bị trở thành gia chủ.
Đường Khải Hàng nhỏ hơn Đường Hoài Giản không bao nhiêu, có thể nói là cùng tuổi, vì vậy mà vẫn luôn bị người khác so sánh với Đường Hoài Giản, luôn nghe người khác ở sau lưng nói mình không bằng hắn, cho nên hắn ta phi thường chán ghét Đường Hoài Giản.
Hắn ta bây giờ nhìn thấy vợ Đường Hoài Giản ngồi một mình ở đó liền bỗng nhiên nổi lên ý xấu, dứt khoát đi qua.
Cố Trường Đình đang xem tạp chí, liền bị một bóng đen che khuất khiến cậu không nhìn thấy được chữ trên tạp chí.
Cố Trường Đình ngẩng đầu lên, liền thấy Đường Khải Hàng đứng ở trước mặt.
Đường Khải Hàng lưu manh vô lại nhếch môi cười nói : "U, đây là ai? Sao lại nghiêm mặt ngồi một mình ở đây vậy?"
Cố Trường Đình mơ hồ nhận ra Đường Khải Hàng, lúc trước ở trong gia yến của Đường Gia đã gặp qua, nhưng cậu lại không biết tên là gì.
Chỉ là khẩu khí của Đường Khải Hàng nghe không tốt lắm, nghe như là đang muốn gây sự vậy.
Cố Trường Đình nhíu mày, đem tạp chí bỏ lại sau đó đứng lên, định di chuyển sang chỗ khác chờ Đường Quý Khai.
Đường Khải Hàng thấy cậu muốn đi liền lập tức ngăn lại, đưa tay ra muốn ôm lấy eo Cố Trường Đình eo.
Cố Trường Đình hiện tại sợ nhất là người khác đụng vào eo của mình, chủ yếu là vì cách bụng tương đối gần.
Mặc dù bây giờ còn sớm, bụng của cậh vãn chưa lộ rõ, nhưng bình thường cậu đều rất cẩn thận.
Cố Trường Đình lập tức đưa tay "Ba" một tiếng, đem tay của Đường Khải Hàng đánh rơi.
Đường Khải Hàng lập tức nổi giận, che mu bàn tay của mình : "Mẹ nó, mày dám đánh tao? Mày là cái thá gì? Bất quá chỉ là dựa vào việc cho Đường Hoài Giản thao liền tưởng mình có thể lên mặt? Kẻ như mày chỉ xứng nâng mông cho người ta chơi thôi có hiểu không?"
"Hàng ca, Hàng ca.
.
."
Bạn Đường Khải Hàng vội vàng khuyên can.
Bọn họ mặc dù vừa rồi còn nói vài câu thô tục, nhưng Cố Trường Đình thế nào cũng là bạn đời hợp