Đường Hoài Giản mặc dù đến chỗ lễ tân nhưng trong lòng phi thường lo lắng cho Cố Trường Đình, lại không muốn khiến Cố Trường Đình mất hứng, cho nên lúc này trong lòng xoắn xuýt vạn phần.
Hắn vô cùng lo lắng, diễn xong liền gấp gáp trở xem, Cố Trường Đình không có chuyện gì, Đường Khải Hàng thì bị đánh đến sưng mặt, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng khẩu khí nói chuyện với Đường Khải Hàng sao có thể tốt?
Đường Khải Hàng nghe tiếng Đường Hoài Giản liền bị dọa đến khẽ run rẩy, hắn ta kỳ thật rất sợ Đường Hoài Giản, cũng không chỉ ông già hắn ta mới sợ.
Đường Khải Hàng biết mình không thể thừa nhận chuyện mình muốn làm cho nên dứt khoát giả ngu, vẻ mặt đáng thương nói : "Đại ca! Đại ca! Em thật sự không làm gì cả, anh phải tin tưởng em, em thật sự không làm gì cả đã bị người đánh! Em là người của Đường gia, anh phải giúp em mới đúng!"
Cố Trường Đình cười lạnh một tiếng : "Cái gì cũng không làm? Những lời này của anh vẫn nên giữ lại nói với cảnh sát đi."
Đường Hoài Giản đi nhanh đến bên người Cố Trường Đình : "Vợ, cho người đem hắn ta đi đi."
Đường Khải Hàng cùng mấy anh em kia của hắn ta bị đánh mặt mũi bầm dập.
Đường Hoài Giản mặc dù cảm thấy hả giận nhưng khi nghĩ đến vợ đang mang thai, vạn nhất đối với thai nhi không tốt thì làm sao? Dù sao cảnh này cũn máu me như vậy...
Cố Trường Đình cũng đã chơi chán, giải toả được chút nghẹn khí, đột nhiên cảm giác lần đi chơi này cũng có chút thú vị.
Nhìn Đường Hoài Giản vẻ mặt lo lắng bộ dáng, liền nói : "Vậy được rồi."
Đường Hoài Giản để vệ sĩ chặn miệng bọn chúng lại, sau đó mang theo chứng cứ đưa đến cục cảnh sát.
Đường Khải Hàng bị dọa sợ đến run rẩy, nửa đường còn muốn giả vờ ngất xỉu, thế nhưng vệ sĩ của Đường Gia vẫn không quan tâm, kéo hắn ta như chó chết, khiến Đường Khải Hàng càng hoảng sợ.
Đường Khải Hàng từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn chơi, hiện tại tuổi không lớn nhưng đã quen làm một nhị thế tổ, cha hắn ta cũng mặc kệ, chỉ cần hắn ta không làm chuyện gì liên quan đến mạng người là được.
Đường Khải Hàng chuyện xấu gì cũng đã thử qua, cuối cùng thực sự không giải quyết được thì lấy tiền chặn miệng người ta.
Hiện tại Đường Khải Hàng sắp bị đưa đến cục cảnh sát, còn có Đường Hoài Giản tạo áp lực, Đường Khải Hàng cảm thấy mình sắp xong đời rồi, nói không chừng người ta sẽ đem những chuyện trước kia hắn ta đã làm điều tra ra.
Đường Khải Hàng kêu gào ầm ĩ cầu xin, nhưng Đường Hoài Giản đã đóng cửa phòng lại, ngăn cách tất cả thanh âm, sau đó dỗ dành Cố Trường Đình đi ngủ.
Cố Trường Đình thở ra một hơi, hiện tại cậu vẫn còn rất hưng phấn, nằm ở trên giường đều ngủ không được, Đường Hoài Giản dỗ cậu nửa ngày, Cố Trường Đình mắt vẫn mở lớn.
Đường Hoài Giản có chút bất đắc dĩ, hôn một cái lên môi cậu : "Vợ, thương lượng với em một chuyện."
"Chuyện gì?" Cố Trường Đình đáp.
Đường Hoài Giản nói : "Chúng ta trở về được không? Mẹ anh rất nhớ em đấy."
Cố Trường Đình nghĩ nghĩ, mặc dù bọn họ ra ngoài không lâu nhưng nơi này lại không có gì để chơi nữa, dù sao cậu không thể trượt tuyết cũng không thể tắm suối nước nóng, cho nên trở về cũng không có vấn đề gì.
Cố Trường Đình bởi vì tâm tình tốt cho nên rất sảng khoái đáp ứng.
Đường Hoài Giản liền báo cho người của Đường gia, bọn họ ngày mai sẽ trở về.
Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình cũng chuẩn bị trở về, dù sao Tống Hữu Trình là người bận rộn, về rồi còn có rất nhiều quảng cáo đang chờ anh, cũng không thể đi đâu quá lâu.
Sáng sớm ngày hôm sau, mấy người Cố Trường Đình liền ngồi máy bay riêng trở về.
Cố Trường Đình ở trên máy bay không quá dễ chịu, cuối cùng khi đáp xuống sân bay mới thở phào một chút.
Triệu Tức Thu hôm nay ở lại Đường Gia, tự mình làm một bàn đồ ăn lớn, nói là Cố Trường Đình mang thai chắc chắn khó ăn, cho nên muốn làm nhiều món ngon một chút.
Đừng nhìn Triệu Tức Thu một bộ nữ cường mà nhầm, kỳ thật cô nấu ăn rất ngon, chỉ là bình thường bận bịu không có thời gian xuống bếp.
Cố Trường Đình trở về Đường Gia, tắm rửa nghỉ ngơi trong chốc lát liền nghe người báo đến giờ ăn cơm, cậu tưởng rằng phải đến nhà chính, không ngờ tất cả đều được đưa tới trong phòng của cậu.
Triệu Tức Thu sợ cậu lúc ăn cơm câu nệ cho nên làm cơm xong cũng không tới ăn, chỉ để Đường Hoài Giản bồi cậu, lại dặn dò cậu phải ăn thật nhiều.
Cố Trường Đình trước kia không biết thân tình là gì, nhưng khi đến Đường Gia, cha mẹ Đường Hoài Giản đối xử với cậu rất tốt.
Đường Quý Khai vốn nghĩ tới thăm Cố Trường Đình một chút, ai ngờ Triệu Tức Thu nói Cố Trường Đình vừa trở về, không cho cậu ta đi, muốn để Cố Trường Đình nghỉ ngơi thật tốt.
Cố Trường Đình trở về không có việc gì làm liền nhớ lại chuyện của Trâu Tung.
Đường Hoài Giản trước đó đã cho người điều tra cha Trâu Tung, tình huống cơ bản đều đã nói với cậu.
Cố Trường Đình đương nhiên tức giận, không ngờ chỉ mới ngắn ngủi một năm, cha Trâu Tung đã biến thành cái dạng này.
Đường Hoài Giản tra được cha Trâu Tung thiếu người ta một số tiền lớn cho nên mới từ xa chạy tới tìm Trâu Tung, vừa mắng vừa trách, kỳ thật chính là muốn moi tiền từ chỗ Trâu Tung.
Cố Trường Đình nghĩ nghĩ, nói : "Anh có thể cho em mượn chút tiền không?"
Đường Hoài Giản cười nói : "Vợ, đồ của anh tất cả đều là của em, em muốn bao nhiêu cứ lấy bấy nhiêu."
Cố Trường Đình do dự một chút : "Em là muốn cho Trâu Tung."
Đường Hoài Giản dường như có chút không đồng ý, hắn hiểu được ý của Cố Trường Đình, cho nên chỉ nhíu nhíu mày nói : "Được, vậy anh gọi người chuẩn bị tiền cho em."
Trâu Tung hiện tại không có quá nhiều tiền, cũng đang làm một số đầu tư nhưng chưa thể hồi vốn lại ngay cho nên hiện tại trong túi đang trống rỗng.
Cố Trường Đình muốn lấy một ít tiền cho Trâu Tung, để y trả nợ cho cha, sau đó nói rõ với ông ta, từ đây đoạn tuyệt, không ai nợ ai.
Đường Hoài Giản lo lắng Trâu Tung một khi đưa tiền cho cha xong, ông ta sẽ càng được nước lấn tới, không ngừng chạy đến tìm Trâu Tung gây phiền phức, muốn lấy thêm càng nhiều tiền.
Mấy tên nghiện cờ bạc nào có dễ dàng dứt ra được.
Điểm này Cố Trường Đình cũng đã nghĩ qua, chỉ là nếu như không làm vậy, trong lúc Trâu Tung gặp khó khăn, cái tiếng vô ơn này chắc chắn rơi vào người y.
Trâu Tung trước kia cũng là nhị thế tổ, vung tay quá trán, nhưng cũng không có làm gì chuyện phạm pháp.
Cha Trâu Tung tốt xấu cũng nuôi y trưởng thành, Cố Trường Đình cảm thấy Trâu Tung giúp cha mình trả khoản nợ đánh bạc này cũng coi như là thanh toán xong, sẽ không bị người ta ở sau lưng mắng là đồ vô ơn không có lương tâm, ngay cả cha ruột mà cũng mặc kệ sống chết.
Ngày hôm sau Cố Trường Đình muốn đi gặp Trâu Tung, thế nhưng Đường Hoài Giản có một hội nghị quan trọng phải có mặt, không thể đi cùng cậu.
Hắn không yên lòng cho nên cố ý gọi Đường Quý Khai cùng mấy vệ sĩ theo.
Cố Trường Đình cùng Đường Quý Khai sáng sớm liền ra ngoài, dùng xe Đường Gia đến nhà Trâu Tung.
Cố Trường Đình luôn cảm giác mình có thể đi ra ngoài một chuyến thật là không dễ dàng, chủ yếu là vì quá xấu hổ.
Cái khí thế tiền hô hậu ủng, vệ sĩ ngồi mấy chiếc xe liền này khiến người qua đường ai cũng quay đầu lại nhìn, cảm giác nếu trên xe mà treo vải đỏ với bong bóng thì giống y đúc đoàn xe kết hôn luôn.
Tống Hữu Trình trời còn chưa sáng đã đi, người đại diện đến đón anh đi quay quảng cáo.
Trâu Tung còn chưa tỉnh ngủ, Tống Hữu Trình liền không mang y đi, dù sao đêm qua Tống Hữu Trình lấy cớ cố gắng tạo người ra giày vò Trâu Tung đến hơn nửa đêm.
Trâu Tung tức giận đến muốn cắn người, y mà sinh được thì chắc là gặp quỷ rồi.
Nhưng Tống Hữu Trình mặc kệ, anh chỉ coi đó là tình thú, làm Trâu Tung xấu hổ muốn chết, cuối cùng thoải mái đến trực tiếp ngất đi.
Trâu Tung mơ mơ màng màng tỉnh lại, sờ bên cạnh không thấy Tống Hữu Trình, chỉ để lại một tờ giấy nhỏ, Tống Hữu Trình nói đã chuẩn bị bữa sáng cho y, anh phải đi quay quảng cáo, buổi chiều sẽ trở lại, dặn t nghỉ ngơi thật tốt, ban đêm tiếp tục tạo người.
Trâu Tung đỏ mặt, đem tờ giấy nhỏ vò nát, hung dữ ném vào thùng rác.
Tống Hữu Trình chỉ quay một đoạn quảng cáo, buổi chiều sẽ trở về.
Trâu Tung ngồi dậy ăn sáng do Tống Hữu Trình làm, chỉ đơn giản là bánh mì ốp la đã nguội, nhưng Trâu Tung lại ăn rất thoả mãn.
Y ăn xong nhìn đồng hồ, định chuẩn bị ra ngoài mua chút nguyên liệu nấu ăn, như vậy khi Tống Hữu Trình trở về, bọn hắn có thể ăn một bữa tốt thật ngon.
Tống Hữu Trình bận rộn công việc, Trâu Tung cảm thấy anh gần đây tựa hồ lại gầy thêm một chút, mặc dù có cơ bắp nhưng vẫn nên nuôi béo một chút mới tốt.
Nếu người đại diện của Tống Hữu Trình mà biết Trâu Tung muốn nuôi béo cây rụng tiền của anh ta chắc sẽ hận đến khóc mất.
Trâu Tung cầm ví, thay quần áo rồi ra ngoài.
Lúc đầu mọi thứ đều bình thường, Trâu Tung sau khi đi ra cửa liền đi về phía cửa chính của tiểu khu.
Nhưng khi y vừa ra ngoài, bỗng nhiên nghe được "két" một tiếng
Trâu Tung quay đầu lại liền nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen, loạng choạng lao lên vỉa hè, dọa Trâu Tung nhảy dựng.
Trâu Tung vội vàng lui lại, nhưng tốc độ xe quá nhanh, "đông" một tiếng, Trâu Tung bị nó đâm phải.
Trâu Tung cảm giác mình bị đâm bay ra ngoài, cái ót đập xuống đất, đầu đau muốn chết, trước mắt quay cuồng, y duỗi tay sờ được một vũng máu.
Lúc này có người từ trong xe đi xuống, nhanh chóng chạy tới.
Trâu Tung cố gắng lắc lắc đầu, nhưng trước mắt vẫn hình ảnh xoay chuyển, đầu y bị chấn thương dẫn đến có cảm giác choáng đầu buồn nôn.
Trâu Tung trợn to mắt thấy một đám người từ trong xe đi xuống, trong đó có một người đàn ông trung niên, râu ria xồm xoàm, không ngờ lại chính là cha y.
Ngoài ra còn có hai người lạ mặt rất cao lớn.
Cha y lập tức nói : "Nhanh, chính là nó, đem nó đi."
Trâu Tung lỗ tai ông ông, thanh âm đều sai lệch, tiếng của cha y cũng sai lệch, vừa trầm thấp vừa kỳ quái, giống như dã thú kêu rên.
Trâu Tung lập tức bị những người kia kéo lên, sau đó nhanh chóng nhét vào trong xe.
Xe lập tức khởi động rời khỏi nơi này.
Bảo vệ tiểu khu nghe được thanh âm vội vàng từ trong phòng chạy ra xem xét, nhưng bởi vì bên kia là góc chết cho nên anh ta không nhìn thấy được gì.
Đến khi bảo vệ chạy tới thì chỉ thấy trên mặt đất có rất nhiều máu, vô cùng dọa người, ngoài ra không còn gì nữa cả.
Bảo vệ giật mình vội vàng chạy về mở camera giám sát ra xem, quả nhiên thấy có một người đi ra ngoài, sau đó bị một chiếc xe đụng phải, không chỉ vậy, người trên xe còn đi xuống kéo lấy người bị thương mang đi.
Lúc Cố Trường Đình cùng Đường Quý Khai đến nơi là khi Trâu Tung mới bị mang đi không lâu, bởi vì trên đường có một vũng máu cho nên có không ít người qua đường vây lại xem.
Bọn họ vẫn chưa xuống xe, Đường Quý Khai nói : "Đây là sao vậy, có rất nhiều người bên ngoài."
Cố Trường Đình cũng lắc đầu không biết chuyện gì xảy ra.
Xe của bọn họ dừng lại bên ngoài, không thể tiến vào tiểu khu, sau đó Cố Trường Đình cùng Đường Quý Khai bước xuống.
Bọn họ không muốn tham gia náo nhiệt, chỉ muốn vào tìm Trâu Tung liền.
Nhưng khi Cố Trường Đình đi xuyên qua cửa lớn, bảo vệ lại vội vàng gọi cậu lại.
Các gia đình trong tiểu khu cũng không nhiều, Cố Trường Đình trước kia từng ở đây cho nên bảo vệ biết cậu, cũng biết cậu là bạn của Trâu Tung cho nên mới vội gọi cậu lại, đem chuyện đã xảy ra nói với Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình giật nảy mình, Đường Quý Khai cũng vậy.
Đường Quý Khai vội nói : "Đừng gấp, cũng đừng lo lắng, em sẽ đi dò la chuyện này ngay."
Không ngờ lại có người đâm Trâu Tung sau đó mang y đi, Cố Trường Đình nhìn thấy vũng máu bên kia liền bị dọa đến.
Trâu Tung có lẽ là bị người khác bắt cóc, hơn nữa còn chảy rất nhiều máu.
Đường Quý Khai vội vàng đỡ Cố Trường Đình về lại trong xe, sau đó gọi điện thoại cho người đi điều tra chuyện này.
Bọn họ vốn muốn đến đưa tiền cho Trâu Tung nhưng hiện tại chuyện không thành mà còn nghe được tin đáng sợ.
Ngay khi bọn họ mới đi được nửa đường thì một chiếc xe xuất hiện đem bọn họ ngăn lại.
Đường Hoài Giản tự mình từ trên ghế lái bước xuống.
Cố Trường Đình nhìn thấy Đường Hoài Giản thì sững sờ, dù sao hôm nay Đường Hoài Giản có một hội nghị không thể vắng mặt, vô cùng quan trọng, không biết sao hắn lại đột nhiên đến đây.
Đường Hoài Giản đem xe giao cho vệ sĩ, còn mình thì lên xe Cố Trường Đình.
Cố Trường Đình nói : "Sao anh lại đến đây?"
Đường Hoài Giản nói : "Anh nghe nói xảy ra chuyện, lo lắng cho nên gấp gáp đến đây."
Không phải Đường Quý Khai gọi điện thoại cho Đường Hoài Giản.
Bởi vì Đường Quý Khai cũng biết hội nghị hôm nay rất quan trọng cho nên không dám quấy rầy Đường Hoài Giản, cậu ta cảm thấy chuyện này tự mình cũng có thể điều tra được.
Thế nhưng Đường Hoài Giản vẫn biết tin, là Triệu Tức Thu nói với hắn.
Đường Hoài Giản lập tức ngồi không yên, sợ vợ lo lắng rồi lại xảy ra chuyện, cả người cũng vội vàng xao động.
May mà Đường Bỉnh Kiến cũng nghe tin, không biết ông nghĩ thế nào, lập tức chạy tới để Đường Hoài Giản đi tìm Cố Trường Đình, còn ông sẽ thay thế Đường Hoài Giản tham gia hội nghị này.
Mặc dù Đường Hoài Giản không thể có mặt ở hội nghị nhưng Đường Gia lão thái gia cũng đã đến đây, đối tác đương nhiên không thể không cho mặt mũi.
Vừa rồi khi Đường Hoài Giản đang chuẩn bị bắt đầu hội nghị thì nhận được điện thoại của Triệu Tức Thu.
Triệu Tức Thu hôm nay vẫn ở công ty của Cố Trường Đình tận trách hỗ trợ, đột nhiên có người gọi điện thoại đến, là một cuộc điện thoại đe doạ, nói trong tay bọn họ có con tin, nếu không đưa tiền sẽ giết diệt khẩu.
Lễ tân tuy cho rằng đó chỉ là một trò đùa nhưng vẫn báo lại cho Triệu Tức Thu, cô nghe xong thiếu chút bị hù ngất, còn tưởng là Cố Trường Đình bị bắt cóc, vội vàng gọi điện thoại xác nhận.
Ai ngờ bảo tiêu nói Cố tiên sinh không sao, Đường Quý Khai đang ở bên cạnh Cố tiên sinh, người bị bắt cóc không phải Cố Trường Đình.
Triệu Tức Thu liền điều tra, phát hiện ra người bị bắt không phải Cố Trường Đình mà là Trâu Tung.
Người bắt Trâu Tung lại chính là cha y.
Mấy tên chủ nợ kia tìm ông ta đòi tiền, ông ta không có liền nghĩ ra loại biện pháp này, bắt cóc con trai, sau đó dùng y để uy hiếp Cố Trường Đình.
Ông ta biết Trâu Tung cùng Cố Trường Đình quan hệ không tồi, là bạn rất thân, cho nên liền bắt cóc Trâu Tung, lại gọi điện thoại đến công ty Cố Trường Đình để uy hiếp.
Triệu Tức Thu lập tức liền báo cho Đường Hoài Giản.
Đường Hoài Giản cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy.
Trước đó khi Cố Trường Đình đến đưa tiền cho Trâu Tung cũng không ngờ sẽ có chuyện như vậy.
Cố Trường Đình nghe hết từ đầu đến cuối thì mặt tối sầm.
Đường Hoài Giản vội nói : "Vợ, em đừng nóng giận đừng lo lắng, mẹ anh nói không có chuyện gì, bà đã cho người đi thăm dò, rất nhanh sẽ có kết quả."
Tống Hữu Trình sáng sớm ra ngoài, lúc này mới quay quảng cáo được một nửa thì nhận được tin Trâu Tung bị bắt cóc, anh ngồi không yên, không báo trước liền lập tức chạy đi.
Trâu Tung bên này trên đầu bị thương nặng, sau khi bị kéo lên xe liền ngất đi, y mơ mơ màng màng, cảm giác bản thân không ngừng lay động, vô cùng buồn nôn nhưng lại không có sức nôn, cả người giống như muốn chết vậy.
Tên lái xe cười nói : "Đây chính là con của ông? Sao nhìn không giống vậy?"
Lái xe chính là chủ nợ của Trâu tiên sinh, Trâu tiên sinh không dám nói gì, chỉ có thể cười làm lành.
Đàn em tên chủ nợ phụ họa nói : "Đúng, chẳng giống gì cả, ông xem làn da này so với con gái còn trắng còn mượt hơn, tôi nói này, ông có phải là bà vợ cho đội nón xanh còn không biết hay không?"
Chủ nợ nghe xong cười phá lên, tên đàn em cũng cười theo, hai người đều vô cùng vui vẻ.
Trâu tiên sinh đen mặt nhưng lại không dám phát tác, còn chỉ có thể cười làm lành, trái lại hung dữ trừng mắt liếc Trâu Tung.
Trâu tiên sinh lúc đầu dáng vẻ cũng không sai, chẳng qua ông ta gần đây vô cùng chật vật, giống như già đi gần hai mươi tuổi, mặt mũi đều là nếp nhăn, hai mắt đen thui, trên cằm râu ria lộn xộn, đương nhiên nhìn thoáng qua không giống Trâu Tung.
Chủ nợ nói : "Gọi điện thoại chưa?"
Trâu tiên sinh vội nói : "Gọi rồi!"
Chủ nợ nói : "Vậy khi nào đưa tiền?"
"Cái này.
.
." Trâu tiên sinh có chút khó khăn : "Tôi nói bọn họ buổi tối hôm nay 11 giờ."
Chỉ là Trâu tiên sinh cũng rất lo lắng, ông ta nợ số tiền quá lớn.
Cố Trường Đình lại căn bản không được Cố gia chào đón, không biết có bỏ ra nổi số tiền lớn như vậy hay không.
Trâu tiên sinh không biết Cố Trường Đình sớm đã thoát ly cha cậu, hiện tại so với trước kia tốt đẹp hơn không biết bao nhiêu lần.
Trâu tiên sinh thấp thỏm trong lòng, sợ Cố Trường Đình không bỏ ra nổi nhiều tiền như vậy, với lại Trâu Tung chẳng qua chỉ là bạn, cậu ta cũng có khả năng sẽ mặc kệ.
Chủ nợ nói : "Vậy là được, chúng ta về đi ăn một bữa trước đã."
Tên đàn em nói : "Lão đại, tiểu tử này chảy nhiều máu quá, sẽ không có chuyện gì chứ? Sẽ không chết chứ?"
"Không chết được." Chủ nợ nói : "Chảy chút máu như thế làm sao có thể chết? Cứ mặc kệ cậu ta."
Tên đàn em kia gật đầu, nhưng vẫn lấm la lấm lét liếc qua Trâu Tung.
Chủ nợ cười một tiếng : "Mày nhìn thế là sao?"
Tên đàn em cười làm lành : "Lão đại, tiểu tử này đẹp mắt quá, anh nói đúng không, da thì trắng, cổ thì vừa mảnh vừa dài, anh nhìn đi nhìn đi, trên cổ còn có dấu hôn, ai, em nhìn đến phía dưới cương cứng."
Tên chủ nợ nghe đàn em nói thì lại phá lên cười.
Trâu tiên sinh cúi đầu nhìn, bên gáy Trâu Tung đúng thật là có dấu hôn, thoạt nhìn rất mới, hình như không chỉ có một.
Tên đàn em nói : "Lão đại, thằng này thiếu chúng ta nhiều tiền như vậy, chúng ta có nên lấy chút lãi không?"
Trâu tiên sinh nghe xong liền bị dọa sợ : "Lãi? Không phải đã tính luôn rồi sao? Sao giờ còn đòi lấy lãi?"
Tên đàn em gắt gỏng : "Chút lãi kia ấy hả? Ông đùa bọn này sao? Ông cho rằng lão đại bọn này là ăn mày sao?"
Tên chủ nợ nghe xong vui vẻ cười to : "Đúng, lấy lãi, nhất định phải lấy lãi."
Tên đàn em nói : "Em thấy tiểu tử này da mịn thịt mềm, không bằng lão đại, chúng ta bắt nó tiết dục một chút coi như lấy lãi, được không?"
Trâu tiên sinh vừa rồi còn sợ hãi, nghe xong lời này thì nhìn thoáng qua Trâu Tung đang hôn mê, lập tức nói : "Được được,