Trâu Tung cả người đờ ra, mở to mắt to nhìn Cố Trường Đình.
Đường Hoài Giản vừa kịp phản ứng lại thì mọi người đều đã nghe rồi, liền vội vàng qua loa nói : "Mẹ, con có chút chuyện, con cúp trước."
Triệu Tức Thu không biết chuyện gì xảy ra, còn nói : "Này? Đừng cúp, có chuyện gì vậy, có phải là Tiểu Cố thân thể không thoải mái không, này.
.
."
Đường Hoài Giản cúp máy, cất điện thoại vào túi.
Cố Trường Đình lúng túng vô cùng, Trâu Tung lúc này mới phản ứng lại, lắp bắp nói : "Trường Trường Trường Trường Trường Đình.
.
.
Cậu.
.
.
Cậu sẽ không phải.
.
."
Trâu Tung lắp bắp nói không nên lời, Tống Hữu Trình nhanh chóng ôm vai y, nói : "Đi thôi, chúng ta trở về phòng."
"Hở? Anh đừng kéo em a, em.
.
.
Em còn muốn hỏi!" Trâu Tung nhỏ giọng nói.
Thế nhưng Tống Hữu Trình đã đem y lôi đi, Trâu Tung không muốn đi, Tống Hữu Trình dứt khoát đem người khiêng lên vai, trực tiếp mang Trâu Tung đang đá lung tung rời đi.
Trâu Tung bất mãn hết sức, Tống Hữu Trình đem y trở về phòng, mới nói : "Chuyện của người ta, em người ngoài cũng đừng quản."
Trâu Tung nghe xong càng bất mãn : "Em sao lại là người ngoài, em là thanh mai trúc mã của Cố Trường Đình, hai chúng em còn cùng nhau lớn lên, em quen biết cậu ấy lâu nhất."
"Vâng vâng vâng." Tống Hữu Trình nói.
Trâu Tung nói xong liền than thở, một hồi lại lộ ra biểu tình khiếp sợ, vẻ mặt biến hóa phi thường kỳ quái.
Trâu Tung đương nhiên biết Cố Trường Đình là song tính nhân, nhưng y lại không có nghĩ đến Cố Trường Đình lại có thể mang thai, mà hai người kia động tác cũng quá nhanh, mới ở bên nhau bao lâu, quả thực là tốc độ tên lửa.
Tống Hữu Trình cười nói : "Than thở cái gì?"
Trâu Tung nói : "Trường Đình vậy mà sinh con cho Đường Hoài Giản, ai.
.
."
Tống Hữu Trình nói : "Sao nghe giọng em chua quá vậy?"
Trâu Tung đích xác là chua lòm, Tống Hữu Trình đi tới bóp gáy y : "Làm sao? Em còn đố kị? Xem ra thân thể em vẫn chưa nhớ kỹ, có phải là muốn anh trừng phạt nữa không?"
Trâu Tung liếc anh : "Tống ảnh đế, anh có phải nhập diễn quá sâu rồi không? Vẫn chưa thoát khỏi cái vai biến thái kia hả?"
"Hửm? Nói anh biến thái?" Tống Hữu Trình đem người ôm lên : "Vậy để em xem thế nào là biến thái."
Trâu Tung giật mình, trực tiếp bị khiêng lên giường, nghĩ cũng biết chắc chắn bị làm gì.
Trâu Tung dặt dẹo, ôm lấy chăn mền than thở : "Em cũng muốn một Bảo Bảo siêu dễ thương."
Tống Hữu Trình cười nói : "Anh cũng không nỡ để em sinh con cho anh."
"Cút!" Trâu Tung nói : "Ai muốn sinh cho anh, em là muốn anh sinh cho em!"
Tống Hữu Trình còn nói : "Thế nhưng anh không có cái công năng kia.
Bằng không, chúng ta nhận nuôi một đứa?"
Trâu Tung nghe xong tinh thần tỉnh táo hỏi : "Anh thích con trai hay con gái?"
Tống Hữu Trình nói : "Đều không thích."
"A?" Trâu Tung nói : "Anh không thích con nít sao? Đúng là không có lòng thương yêu mọi người gì cả."
Tống Hữu Trình nói : "Có con khẳng định sẽ ít được ở cùng em, còn phải chăm sóc đứa nhỏ, anh chăm sóc một mình em còn không nổi."
Trâu Tung nói : "Ai cần anh chăm sóc, em là người trưởng thành."
"Nhưng em là bà xã của anh, không chăm sóc em anh không yên tâm." Tống Hữu Trình nói.
Trâu Tung có chút xấu hổ, Tống Hữu Trình rõ ràng ở trước mặt fan cùng truyền thông đều đặc biệt cao lãnh, ai ngờ bây giờ nói lời tâm tình lại đặc biệt trôi chảy như vậy, Trâu Tung đều muốn đỡ không được a.
Bên kia Đường Hoài Giản cùng Cố Trường Đình cũng đã trở về phòng, Đường Hoài Giản tranh thủ an ủi cậu : "Vợ à, không có chuyện gì đâu, Trâu Tung bọn họ khẳng định là hâm mộ còn không kịp."
Cố Trường Đình biết Trâu Tung sau khi nghe nói mình mang thai chắc chắn sẽ không xem thường mình, điểm này cậu cũng không lo lắng, chỉ là Cố Trường Đình cảm thấy xấu hổ một chút.
Cố Trường Đình nói : "Được rồi, em muốn đi ngủ."
"Được được được, vợ, để anh ôm em lên giường, đừng để mệt mỏi." Đường Hoài Giản nói.
Cố Trường Đình nằm trên giường, bỗng nhiên nói : "Anh giúp em hỏi thăm một chút chuyện của cha Trâu Tung đi, sao em thấy có điểm là lạ."
Đường Hoài Giản ghen tị nói : "Vợ, nằm trên giường rồi không được nhắc đến tên người đàn ông khác."
Cố Trường Đình liếc mắt : "Vậy anh thì có thể nhắc tên cô gái khác sao?"
"Đương nhiên là không." Đường Hoài Giản nói.
Cố Trường Đình nói : "Đường đại thiếu thật đúng là bá đạo."
Đường Hoài Giản cười nói : "Không phải anh bá đạo mà là vợ mị lực quá lớn, cho nên anh lo lắng là bình thường."
Cố Trường Đình nghe hắn nói cũng không biết đáp cái gì cho phải, cảm thấy Đường Hoài Giản da mặt thật sự quá dày, nói không lại.
Cố Trường Đình trước kia đã từng gặp cha Trâu Tung, là một bộ tinh anh trong giới thương nghiệp, nhưng nào ngờ lại có một ngày như vậy.
Trâu Tung không thích nhiều lời cho nên trước đó Cố Trường Đình không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn lo lắng, cho nên cậu mới nhờ Đường Hoài Giản đi thăm dò một chút.
Đường Hoài Giản đương nhiên đồng ý, chuyện này đối với hắn mà nói chỉ cần phất tay một cái là xong.
Đường Hoài Giản lập tức gọi điện thoại cho người đi dò la, hai giờ sau liền tra ra, nhưng khi đó Cố Trường Đình đã ngủ say nên Đường Hoài Giản không gọi cậu dậy mà để cậu ngủ tiếp, chờ cậu tỉnh lại sẽ đem chuyện nói cho Cố Trường Đình.
Buổi sáng, Cố Trường Đình lại có chút không thoải mái, trời còn chưa sáng liền tỉnh dậy chạy đi nôn.
Đường Hoài Giản vẫn chưa dậy, nhưng cảm giác có động tĩnh liền mở mắt ra, phát hiện toilet sáng đèn, không kịp xỏ giày liền vội vàng hoảng loạn chạy tới.
Đường Hoài Giản đỡ Cố Trường Đình, giúp Cố Trường Đình vỗ lưng : "Vợ? Làm sao vậy? Trước đó không phải tốt sao? Sao lại nôn? Anh gọi bác sĩ đến xem cho em."
Mọi người đều nói ba tháng đầu rất dễ nôn nghén, đây đều là dấu hiệu bình thường, bất quá sau này sẽ tốt hơn.
Cố Trường Đình lúc đầu thì không sao, nhưng không biết sáng nay có chuyện gì mà lại khó chịu lợi hại.
Cố Trường Đình trước kia không thích gặp bác sĩ bởi vì trong lòng có mâu thuẫn, thế nhưng bây giờ cậu biết mình thân thể mình đặc thù không thể không gặp, vạn nhất Bảo Bảo có chuyện bất trắc thì cậu sẽ hối hận cả đời.
Cố Trường Đình cùng Đường Hoài Giản ra ngoài du lịch, mặc dù thoạt nhìn là hai người đi theo Trâu Tung, nhưng vệ sĩ, bác sĩ tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng.
Triệu Tức Thu còn sợ con dâu ra ngoài ăn không ngon, cho một đám đầu bếp đi theo, nào là chuyên gia làm đồ ngọt, chuyên gia làm món Tứ Xuyên, chuyên gia làm đồ ăn kiểu Nhật,....!hết thảy mười người.
Đương nhiên vì có thể để Cố Trường Đình cả người buông lỏng, vệ sĩ, bác sĩ và đầu bếp đều không đi cùng máy bay với họ mà đi một chiếc máy bay riêng khác, vô cùng hoành tráng.
Đường Hoài Giản nhanh chóng gọi điện thoại cho bác sĩ riêng, bác sĩ cũng không ở trong khách sạn này, nhưng cũng cách không xa, mười phút là có thể tới đây.
Cố Trường Đình còn tưởng rằng hắn gọi là bác sĩ ở bệnh viện lân cận, nào ngờ nhìn thấy liền phát hiện là bác sĩ trước kia mỗi ngày khám cho mình, liền có chút ngơ ngác.
Kỳ thật Cố Trường Đình thân thể không có gì đáng ngại, chỉ là phản ứng bình thường, cũng có một số ít người mang thai sẽ nôn nghén rất lâu không chỉ ba tháng đầu, kiểu này rất cực, ăn chút liền nôn, rất dễ bị thiếu dinh dưỡng cho thai nhi phát triển.
Cố Trường Đình nghe nghiêm trọng như vậy liền không dám nôn nữa, cho dù mới ăn một chút đã mắc ói nhưng là cũng mạnh mẽ kìm lại.
Đường Hoài Giản nhìn thấy thì đặc biệt đau lòng, hỏi Cố Trường Đình muốn ăn gì, hắn sẽ làm cho cậu.
Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình sáng sớm có tới, lúc đầu muốn hẹn hai người Cố Trường Đình đi khu trượt tuyết chơi, mặc dù Cố Trường Đình không thể trượt tuyết nhưng bên kia cảnh sắc tuyệt đẹp, có thể thư giãn một chút.
Nhưng khi bọn họ đến liền thấy Cố Trường Đình sắc mặt không tốt lắm.
Trâu Tung lập tức lo lắng không thôi : "Trường Đình, cậu chỗ nào không thoải mái? Muốn gọi bác sĩ không, hay chúng ta trở về đi?"
Cố Trường Đình vội nói : "Đã gặp bác sĩ rồi, tôi không sao, hai người đi chơi đi, tôi ngủ một giấc là tốt."
Cố Trường Đình như vậy, không chỉ Đường Hoài Giản lo lắng mà Trâu Tung cũng lo lắng, khiến cho Tống Hữu Trình ăn dấm không thôi.
Trâu Tung rất nhanh đã bị Tống Hữu Trình lôi đi, Tống Hữu Trình muốn dẫn y đi trượt tuyết, nhưng Trâu Tung nào có tâm tình nữa.
Trâu Tung nói : "Không được, em lo cho Trường Đình, không có tâm tình đi chơi."
Tống Hữu Trình tức giận muốn chết : "Không có tâm tình đi chơi, vậy chúng ta trở về phòng, trở về rồi anh sẽ giúp em thay đổi tâm tình một chút, để em không có nhiều phiền não như vậy."
Trâu Tung liếc mắt nhìn anh : "Em hiện tại mông còn đau!"
"Hửm? Thật sao?" Tống Hữu Trình nói.
Trâu Tung không dám về phòng, cuối cùng vẫn đi theo Tống Hữu Trình trượt tuyết.
Thế nhưng y lại chẳng trượt được, bước một bước té một bước, cảm giác mặc dù cảnh sắc đẹp nhưng đi đường quá mệt mỏi.
Tống Hữu Trình nói : "Em nên hoạt động nhiều chút, thân thể quá yếu."
Trâu Tung liếc mắt nhìn anh, mình thì đổ đầy mồ hôi vậy mà Tống Hữu Trình lại không có việc gì.
Tống Hữu Trình nói : "Anh đây là do rèn luyện mà ra, trước kia khi còn đóng thế, lúc rảnh sẽ bị người khác sai đến sai đi kiêm thêm mang vác đạo cụ, thân thể không tốt cũng không được."
Trâu Tung bỗng nhiên nhớ lại chuyện trước kia.
Trước kia Tống Hữu Trình đúng là rất khổ, không có tên tuổi, ở trong đoàn phim thường bị đè ép, việc cực nhọc gì cũng đều giao cho anh.
Về sau Tống Hữu Trình được Trâu Tung bao dưỡng, Trâu Tung nói muốn nâng đỡ anh nổi tiếng, thế nhưng Trâu Tung khi đó chỉ nói chơi không thật sự để bụng, đoạn thời gian kia Tống Hữu Trình cũng không thể nổi, chỉ là so với trước kia tốt hơn một chút.
Về sau khi Trâu Tung rời đi, trong vòng một năm Tống Hữu Trình lại trở nên hot.
Tống Hữu Trình chỉ muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều tiền, như vậy sẽ không phải rời xa Trâu Tung, cũng sẽ không có nhiều chuyện bất đắc dĩ như vậy.
Đoạn thời gian đó Tống Hữu Trình cơ hồ là đem mình bức điên, mệt đến mỗi ngày đều ngủ không được, quay phim cường độ cao, thể lực tiêu hao vô cùng nghiêm trọng, trợ lý nhìn thấy bộ dạng của anh cũng đau lòng nhưng không dám nói, sợ Tống Hữu Trình lại thương tâm, chỉ có thể len lén lau nước mắt.
Người đại diện cũng nói, nếu như vậy Tống Hữu Trình còn không nổi thì chính là ông trời mù mắt, tạo hóa trêu ngươi.
Cũng may, Tống Hữu Trình rất nhanh đã nổi tiếng, anh nhan sắc giá trị cao, kỹ thuật diễn xuất tốt, lại biết cố gắng chăm chỉ, nhân khí tăng vọt, liên tiếp nhận mấy danh hiệu ảnh đế.
Nhưng mấy thứ này Tống Hữu Trình đều không để ý, anh chỉ là quan tâm đến tiền: cát-sê, đại ngôn, sau khi nhận được cũng không tiêu loạn, tất cả đều tích góp lại.
Bây giờ Trâu Tung trở về, hai người lại bên nhau, Tống Hữu Trình cũng không đóng phim nhiều nữa, anh hiện tại có tiền, mặc dù không dám nói là có thể sống được cả đời, nhưng ít nhất là không cần bởi vì tiền mà chia tay Trâu Tung.
Tống Hữu Trình mang Trâu Tung đến nhà hàng bên cạnh nghỉ ngơi, bởi vì còn chưa tới giờ cơm trưa cho nên trong nhà hàng rất ít người.
Trong phòng ấm áp, Trâu Tung liền đem áo khoác cởi ra để ở một bên, xoa xoa tay nói : "Tay em đều đông cứng rồi."
Tống Hữu Trình kéo tay y qua, đặt ở trong lòng bàn tay, sau đó cúi đầu hôn một cái : "Khá hơn chút nào chưa?"
Trâu Tung da mặt nóng lên nhưng cũng không đành lòng rút tay lại.
Trong nhà hàng chỉ có bàn bọn họ, Trâu Tung buổi sáng lo lắng cho Cố Trường Đình nên cũng chưa ăn gì.
Vì vậy Tống Hữu Trình dứt khoát gọi cho y một bàn ăn lớn.
Nhân viên phục vụ vừa rời đi, cửa lớn nhà hàng liền mở ra, một nhóm người từ bên ngoài đi vào.
Cả đám người ngồi xuống một bàn lớn trong góc, cô gái trong đó lẩm bẩm nói : "Chán ghét, các anh đều khi dễ người ta, ngã đau muốn chết."
Có người cười nói : "Chỗ nào đau? Có phải cái mông đau không, để anh đây xoa cho."
Một người khác nói : "Người của Hàng ca mà mày cũng dám đụng, cẩn thận Hàng ca đánh cho."
Bọn hắn nói xong liền có một người ngậm thuốc đi đến, chính là Hàng ca Đường Khải Hàng trong miệng bọn họ.
Đường Khải Hàng vừa đến, những người kia liền kéo ghế cho hắn ta, mời hắn ta ngồi xuống.
Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình không biết Đường Khải Hàng, nhưng thấy bọn họ nói chuyện lớn tiếng cho nên mới chú ý nhiều một chút.
Đường Khải Hàng ngồi xuống, dáng vẻ rầu rĩ không vui, mở menu ra lại đem menu ném xuống đất, thanh âm rất lớn.
Nhân viên phục vụ giật nảy mình, nhưng nhìn thấy bọn họ nhiều người không dễ chọc cho nên không dám nói gì.
Một người trong đó nói : "Hàng ca, sao tức giận vậy?"
"Đúng đó Hàng ca, có gì không vui sao?"
Đường Khải Hàng nói : "Còn cái gì nữa? Còn không phải là cái tên Cố Trường Đình kia sao."
Thanh âm hắn ta không nhỏ lại còn gọi cả họ lẫn tên, Trâu Tung nghe thấy giật mình, còn cho là mình nghe lầm, liền lập tức quay đầu nhìn lại, thế nhưng còn chưa quay đầu liền bị Tống Hữu Trình bắt lấy tay.
Tống Hữu Trình gõ lên tay y hai lần, ra hiệu Trâu Tung chớ vội.
Trâu Tung cũng cảm thấy mình quá lỗ mãng, những người kia nhắc đến Cố Trường Đình với khẩu khí không tốt lắm, hiện tại không biết chuyện gì, vẫn phải nghe ngóng trước rồi tính sau.
"Lại là hắn a." Cô gái ngồi bên cạnh Đường Khải Hàng nói : "Hàng ca, anh đừng gấp."
Đường Khải Hàng tức giận : "Không phải em nói nghĩ biện pháp cho anh sao? Đã mấy ngày rồi biện pháp đâu? Đường Hoài Giản vẫn luôn dính với Cố Trường Đình, chúng ta làm sao xuống tay?"
Trâu Tung nghe cái gì mà xuống tay? Lúc này không chỉ là khẩu khí không tốt mà là tuyệt đối có chuyện.
Cô gái kia nói : "Ai, em cũng không có cách nào, Đường đại thiếu bảo vệ hắn quá tốt."
"Anh mặc kệ." Đường Khải Hàng cười lạnh nói : "Nhìn dáng vẻ lẳng lơ kia của Cố Trường Đình, tao nhất định phải đem hắn cướp tới tay, nếu không tao liền không nuốt nổi cơn giận này."
Đường Khải Hàng nói xong, những người khác liền bắt đầu ồn ào, trong miệng đều là cười đùa thô tục, nghị luận xem Cố Trường Đình dáng dấp đẹp mắt như thế nào, eo nhỏ như thế nào, chân thẳng như thế nào.
Trâu Tung không biết bọn họ là ai, bộ dạng nhìn thì giống như đám lưu manh, không biết sao bọn họ lại biết Cố Trường Đình, còn muốn tính kế cậu, nhưng như vậy cũng đã đủ khiến y giận đến mặt biến sắc.
Tống Hữu Trình híp mắt, vẫn lôi kéo tay Trâu Tung, không để y làm gì xúc động.
Dù sao bên kia nhiều người, Trâu Tung cùng Tống Hữu Trình chỉ có hai, lại chưa quen cuộc sống ở đây, rất dễ ăn thiệt thòi.
Đường Khải Hàng nói tiếp: "Bọn mày không có biện pháp khác sao? Tao tối nay muốn làm chết Cố Trường Đình."
Cô gái kia nói : "Ai, nếu không như vậy đi, em nghĩ ra được một cách, nhưng cần Hàng ca anh chuẩn bị một chút."
Đường Khải Hàng lập tức nói : "Là biện pháp gì?"
Cô gái kia muốn Đường Khải Hàng cùng người của khách sạn câu thông một chút, chờ đến tối đột ngột ngắt điện của khu Cố Trường Đình, cũng ngắt luôn tín hiệu điện thoại.
Đột nhiên cúp điện, Đường Hoài Giản khẳng định sẽ ngay lập tức nghĩ đến gọi điện thoại hỏi lễ tân, nhưng không có tín hiệu điện thoại hắn nhất định phải tự mình đi hỏi.
Như vậy, Cố Trường Đình sẽ phải ở một mình, đến lúc đó bọn họ nhanh chóng bắt Cố Trường Đình đi là có thể giúp Đường Khải Hàng toại nguyện.
Đường Khải Hàng nghe xong, cảm thấy không chắc chắn lắm : "Em bị ngu sao? Nếu Đường Hoài Giản và Cố Trường Đình cùng đến quầy lễ tân hỏi, vậy phải làm sao?"
Cô gái kia đương nhiên đáp không được.
Những người khác thấy Đường Khải Hàng tức giận thì nói nhanh lên : "Hàng ca, đây cũng là một cách a, chúng ta cứ thử xem? Nói không chừng sẽ thành công, nếu không thì cũng không có tổn thất gì, không phải sao?"
Đường Khải Hàng hầm hừ, nhưng nghĩ lại thì đúng là như vậy.
Hắn ta lại nghĩ đến bộ dáng kia của Cố Trường Đình, lập tức trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, dứt khoát vỗ bàn nói : "Được, cứ như thế đi, làm luôn trong tối nay, tao chờ không nổi nữa rồi."
Đám người kia lại nói thêm mấy câu rồi la hét gọi món, còn chưa gọi xong đã thúc giục hỏi phục vụ sao đồ ăn còn chưa lên, giống như là muốn gây chuyện vậy.
Trong khi Đường Khải Hàng hùng hổ mắng mỏ, cô gái bên cạnh hắn ta đứng lên một mình đến toilet dặm phấn.
Trâu Tung nghe thấy tất cả thì giận muốn nổ tung, hận không thể săn tay áo đứng lên đánh cho cái đám kia một trận.
Tống Hữu Trình vỗ tay Trâu Tung : "Bà xã, em ra xe trước đi."
Trâu Tung nghe xong nói : "Anh muốn làm gì?"
Tống Hữu Trình đáp : "Bên kia có người lạc đàn, anh đi hỏi thăm một chút."
Trâu Tung không muốn anh đi : "Đừng đi, quá nguy hiểm."
"Không có chuyện gì." Tống Hữu Trình nói : "Em ngoan ngoãn lên xe chờ, nếu không phải anh không yên tâm."
Tống Hữu Trình đứng lên rời đi, Trâu Tung không còn cách nào, đành phải ra khỏi nhà hàng lên xe chờ đợi.
Tống Hữu Trình đi đến cửa phòng rửa tay thì đẩy cửa bước vào, vừa hay nhìn thấy cô gái kia đang ở ngay trước bồn rửa tay chỉnh trang.
Anh vừa bước vào, cô gái kia đã nhìn thấy anh từ trong gương.
Tống Hữu Trình nhan sắc không cần phải nói, so với Đường Khải Hàng còn đẹp trai hơn nhiều, là loại hình vừa cao lớn vừa soái khí, mặc quần áo cũng không lộ ra cơ bắp cuồn cuộn gì đó, hiện tại phái nữ thích nhất loại hình này.
Cô gái kia hai mắt sáng lên, lập tức đem đồ make up thu lại, thấy Tống Hữu Trình đi tới rửa tay liền tiến tới bắt chuyện.
Tống Hữu Trình nhìn như hững hờ, kỳ thật đang đợi cô ta đến, nếu không thì kế hoạch thật sự không dễ thực hiện.
Cô gái kia tiến tới, dựa vào rất gần, cười nói : "Anh đẹp trai, anh là tới đây du lịch sao?"
Tống Hữu Trình nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, không tiếc nở nụ cười : "Đúng vậy, em cũng vậy sao?"
"Đúng nha." Cô gái kia thiếu chút bị anh mê hoặc đến choáng váng, đưa tay sờ sờ cánh tay anh, còn dán qua dùng ngực cọ sát Tống Hữu Trình : "Một mình đến sao? Có muốn không.
.
.
Hả?"
Tống Hữu Trình nhíu mày nói : "Em thì lại giống như không phải đi một mình, bên ngoài có rất nhiều bạn bè đi cùng đúng chứ, mà bây giờ lại giữa ban ngày, không tốt lắm?"
Cô gái kia dường như cảm thấy có chút mất hứng, Tống Hữu Trình liền nói : "Không bằng