Khi Tần Khào với Tần Thích tới, đúng lúc nhìn thấy một màn Tần Hội Nguyên đâm đầu vào quan tài tự tử, Tần Khào hai mắt trợn trắng, lão nhân gia vốn thân thể không tốt, bị kích thích nên trợn mắt rồi chết ngất đi.
Liễu Ngân Tuyết cũng không có hơi sức quản chuyện sống chết của Tần Khào, vội vàng tiến lên xem Thái hậu với Hoàng hậu có bị thương không, cũng may Lâu Duẫn ra tay kịp thời nên cả hai chỉ bị chịu kinh hách chứ không thương tổn gì.
Thái hậu thương tâm muốn chết, thân thể không khoẻ, Liễu Ngân Tuyết nói: "Nơi này đã có thần thiếp cùng Lâu Duẫn lo liệu, ngọc thể Thái hậu nương nương quan trọng, thỉnh Hoàng hậu nương nương mau đưa Thái hậu nương nương hồi cung nghỉ ngơi ạ."
Hoàng hậu cũng có ý này, bây giờ trời đã tối, họ còn lưu lại cũng không thích hợp, Hoàng hậu liền đỡ Thái hậu hồi cung.
Liễu Ngân Tuyết bắt đầu an bài hậu sự cho Tần Hội Nguyên.
Nhiều chuyện liên tiếp phát sinh quá mức đột ngột, nàng cũng không có thời gian suy nghĩ, nhanh chóng xử lý từng việc một: định quan tài, bãi linh đường, thỉnh đội làm lễ đưa ma, chuẩn bị tiệc rượu......
Hết chuyện này đến chuyện khác, Liễu Ngân Tuyết vội đến mức chân không chạm đất.
Đến khi nàng hơi nhàn rỗi một chút, lại nghe nói Thái hậu bị bệnh, còn Tần Khào từ khi té xỉu vẫn nằm trên giường chưa dậy được, đã vài ngày không thượng triều, cũng không thể đến đưa tiễn nữ nhi và ngoại tôn tử đoạn đường cuối.
Người của Tần gia tới chỉ có Tần Thích cùng phu nhân và hài tử, so với hình ảnh lúc trước kêu gào cuồng vọng trước mặt Lâu Duẫn vì muốn giúp Tần Hội Nguyên, Tần Thích lúc này an phận hơn nhiều, cũng không náo loạn gì.
Liễu Ngân Tuyết không biết ông ta không còn sức náo loạn hay là đã nghĩ thông suốt, nàng không để ý nhiều đến người của Tần gia, đến khi đám xong xuôi, trong phủ dần dần an tĩnh, Liễu Ngân Tuyết mới có thời gian thở.
Ngày hai mươi ba tháng chín, trời cao không trăng không sao, tối đen hoàn toàn.
Liễu Ngân Tuyết xem xong sổ sách, Trầm Ngư bưng tới một chén chè hạt sen nấm tuyết, Liễu Ngân Tuyết uống xong, thấy hương vị không tệ, bảo Trầm Ngư phái người đưa một chén tới ngoại viện cho Lâu Duẫn.
Trầm Ngư nhận mệnh, nhưng người đưa chè hạt sen rất nhanh đã quay lại nói: "Vương phi, Vương gia không có ở ngoại viện ạ."
"Không ở ngoại viện thì ở đâu?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
"Nô tỳ không biết, thỉnh Vương phi thứ tội."
Liễu Ngân Tuyết phất tay cho nha hoàn lui ra, tự mình mang đồ ăn tới ngoại viện tìm người, trong thư phòng không thấy, nàng liền tìm đến Tiêu Hạ: "Vương gia đâu? Ra ngoài làm việc sao?"
Tiêu Hạ chắp tay hồi bẩm: "Vương gia đang ở Phù Vân Viện ạ."
Phù Vân Viện là viện trước kia mẫu phi Lâu Duẫn ở, lão Vương gia tạ thế cũng là ở Phù Vân Viện, lần trước Dung mama nói Lâu Duẫn từng ngồi suốt đêm ở đây......
Liễu Ngân Tuyết thở dài, cầm theo hộp đồ ăn đi về hướng Phù Vân Viện.
Phù Vân Viện chỉ có hai mama phụ trách quét dọn hàng ngày, thấy Liễu Ngân Tuyết tới cũng không dám cản, để nàng trực tiếp đi vào, vừa vào cửa, Liễu Ngân Tuyết đã mơ hồ thấy một bóng người ngồi dưới mái hiên nhà chính Phù Vân Viện.
Dường như mỗi khi tâm tình không tốt, hắn đều thích ngồi ở đó, cả người không nhúc nhích như một khúc gỗ.
Liễu Ngân Tuyết cầm đèn lồng trong tay Trầm Ngư, bảo Trầm Ngư đứng chờ ở đây rồi một mình đi qua, Lâu Duẫn nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn thấy bóng dáng nàng bước tới, trong đêm tối gió nhẹ thổi bay làn váy của nàng, nàng đứng thâm nùng trong bóng đêm, rũ mi chăm chú nhìn hắn.
Ánh mắt kia như gần như xa, khiến hắn bừng lên ảo giác nàng thật thâm tình.
Liễu Ngân Tuyết ngồi xuống bên cạnh hắn, Lâu Duẫn nói: "Đất lạnh lắm, nàng đừng ngồi."
"Ngươi ngồi được sao ta lại không," Liễu Ngân Tuyết đặt đèn lồng xuống đất rồi mở hộp đồ ăn ra, "Bữa tối ngươi chưa ăn gì, ta mang chè hạt sen nấm tuyết tới đây, ngươi uống một chút đi."
Nàng bất ngờ quan tâm khiến Lâu Duẫn nghi hoặc, nhưng hắn vẫn cầm lấy bát chè, dùng muỗng nhẹ quấy, chè hạt sen vẫn còn nóng, hương thơm ngào ngạt.
Hắn tuy không muốn ăn uống gì nhưng đầy là lần đầu tiên kể từ sau chuyện ở Giao Thái Điện, Liễu Ngân Tuyết chủ động đưa đồ ăn cho hắn, Lâu Duẫn luyến tiếc, liền múc một muỗng chè bỏ vào miệng.
Ngọt, Lâu Duẫn bị ngọt đến khó chịu.
Liễu Ngân Tuyết thấy vẻ mặt thống khổ của hắn, lúc này mới đột nhiên nhớ ra hắn không ăn đồ ngọt, biểu tình có chút xấu hổ, nói: "Ách... Xin lỗi, ta quên mất ngươi không ăn đồ ngọt."
"Đưa cho ta," nàng giơ tay muốn lấy lại bát chè, Lâu Duẫn lại né ngay, hắn nói: "Không sao, đúng lúc ta đang đói bụng, có thể ăn."
Sau đó Liễu Ngân Tuyết liền trơ mắt nhìn Lâu Duẫn đau đớn ăn hết bát chè hạt sen mà như đang uống thuốc độc.
Liễu Ngân Tuyết: "......"
Gần đây bận đến mức rối trí, nàng không cố tình chỉnh hắn mà thật sự là quên mất.
Lâu Duẫn ăn chè hạt sen xong, đặt chén trở lại trong hộp, nói: "Nền đất lạnh lắm, ở đây gió cũng lạnh, nàng trở về đi không lại bị bệnh."
"Vậy còn ngươi? Ngươi chừng nào thì trở về?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
"Ta còn muốn ngồi thêm một lát, nàng không để ý đâu, lát nữa ta về." Cảm xúc của hắn trùng xuống, không muốn nói chuyện, kỳ thật cũng không muốn ăn gì, nếu không phải đồ ăn Liễu Ngân Tuyết đưa thì chắc hắn đã không ăn.
Nhưng Liễu Ngân Tuyết lại có ý tứ không thuận theo: "Tâm tình ngươi không tốt à?"
Lâu Duẫn "Ừ" một tiếng, đệ đệ