Liễu Ngân Tuyết nghĩ mình muốn tiếp quản ngoại viện thì tiếp xúc với mấy chuyện rối ren này cũng học thêm được kinh nghiệm nên không cự tuyệt, cùng Lâu Duẫn đi tới nhà chính, Tần Thích thấy bọn họ tới, đứng dậy chắp tay hành lễ với Lâu Duẫn.
Theo bối phận thì Tần Thích là cữu cữu, Lâu Duẫn là cháu trai nhưng theo địa vị thì Tần Thích không so được với Lâu Duẫn, ông ta thi lễ, Lâu Duẫn hoàn toàn có thể đảm đương, mà bản thân Lâu Duẫn chưa từng coi Tần Thích là cữu cữu nên đương nhiên không hành lễ lại.
Xưa nay Lâu Duẫn đối với người của Tần gia đều không khách khí, lập tức hỏi: "Không biết hôm nay Tần đại nhân tới đây là có chuyện gì?"
Tần Thích cũng không dám mong Lâu Duẫn sẽ kính trọng mình, ông nói: "Vương gia nói chuyện thích đi thẳng vào vấn đề, ta đây cũng không vòng vo nữa, hôm nay tới là muốn thương lượng với Vương gia để xử lý của hồi môn của xá muội."
Khi Tần Hội Nguyên gả vào Kỳ vương phủ, mang theo không ít của hồi môn, mấy năm nay bà ta tích cực kinh doanh, của hồi môn cũng nhiều lên gấp hai ba lần, giá trị ruộng đất sở hữu ước chừng cũng phải mười hai vạn lượng bạc.
Vốn của hồi môn của Tần Hội Nguyên sẽ để lại cho Lâu Yến, nhưng giờ Lâu Yến cũng không còn, bản thân Tần Hội Nguyên cũng ra đi đột ngột nên không kịp lưu lại di ngôn.
Lâu Duẫn quay người ngồi vào ghế chủ vị, ngẩng đầu nhìn Tần Thích: "Tần thị đã gả vào Kỳ vương phủ thì là người của Kỳ vương phủ, của hồi môn của Tần thị xử lý thế nào, chỉ sợ là không đến phiên Tần gia các người xen vào."
Lâu Duẫn khẩu khí thập phần lạnh lùng, một bộ dáng căn bản không muốn nói nhiều với Tần Thích.
Tần Thích nói: "Lâu Yến không còn nữa......"
"Lâu Yến không còn nữa thì còn Nhị ca, Tam ca, còn bổn vương, của hồi môn của Thái phi Kỳ vương phủ có rất nhiều người thừa kế, không tới phiên người Tần gia tới an bài, nếu hôm nay Tần đại nhân đến để nói chuyện này thì giờ có thể đi rồi."
"Ngươi với xá muội như nước với lửa, ngươi có tư cách gì thừa kế tài sản của xá muội?"
"Hừm? Tư cách gì à? Dựa theo luật pháp vương triều thì Tần thị chính là phu nhân danh chính ngôn thuận của Kỳ vương phủ, ông nói xem bổn vương có tư cách gì? Ông là nhi tử của lão đại nhân Tần Khào mà điểm này cũng không hiểu, chẳng lẽ chức vị Lễ bộ thượng thư của Tần Khào chỉ là treo đầu dê bán thịt chó?" Lâu Duẫn cười châm chọc, "Để hôm nào bổn vương tiến cung nói với Hoàng thượng, Tần đại nhân làm quan mà luật pháp cơ bản cũng không biết, lại đi hỏi bổn vương vấn đề ngu xuẩn như vậy."
"Ngươi......" Tần Thích tức giận, cả người run run.
"Tần đại nhân, năm đó Tần thị giả vờ hảo tâm đưa bổn vương ra ngoài xem hoa đăng nhưng lại trơ mắt nhìn bổn vương bị người của Trích Tinh Lâu bắt đi, lúc đó có nghĩ một ngày sẽ chịu báo ứng như bây giờ không. Giờ bà ta chết rồi, Tần gia các người lòng tham không đáy còn đòi lấy của hồi môn từ Kỳ vương phủ của bổn vương, bổn vương nói cho mà nghe, ông nằm mơ!" Lâu Duẫn hừ lạnh.
"Lần trước ông giúp Tần thị đánh ngất Vương phi của bổn vương, trộm đi thư tay phụ vương lưu lại, chuyện này bổn vương còn chưa thèm tính sổ với ông đâu, thế mà ông còn mặt dày đến đây đòi của hồi môn à, bổn vương thấy ông chắc là chán sống rồi!" Lâu Duẫn đột nhiên rút ra nhuyễn kiếm bên hông, đặt lên cổ Tần Thích, dọa Tần Thích sợ đến mức mắt trợn tròn.
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Tần Thích nhìn chằm chằm nhuyễn kiếm, nghĩ đến thân phận sát thủ Trích Tinh Lâu của Lâu Duẫn, hai chân run lẩy bẩy.
"Tần đại nhân, để bổn vương nhắc cho ông nhớ, bổn vương muốn mạng của ông thì dễ như bóp chết một con kiến, nếu ông còn không biết tốt xấu, dám đến đây nháo sự thì đừng trách nửa đêm bổn vương cho ông tắm máu trên giường."
Tần Thích sợ, ông thật sự rất sợ.
Ánh mắt Lâu Duẫn tràn ngập sát khí, khiến ông không dám không tin hắn lập tức có thể tước đi tính mạng của ông. Tần Thích nghĩ mình sai rồi, không nên tới đây, không nên chọc tới tên điên Lâu Duẫn này.
Kiếm của Lâu Duẫn hơi nhích, cứa ra vết máu trên cổ Tần Thích, hắn lạnh giọng: "Còn chưa cút?"
Tần Thích bị khuất nhục như vậy nhưng không dám hé răng, lùi về sau vài bước, không rên một tiếng chạy khỏi Kỳ vương phủ. Ông ta chạy nhanh như bay, giống như sợ Lâu Duẫn bỗng nhiên đổi ý, xông lên lập tức cắt cổ ông.
Liễu Ngân Tuyết từ đầu đến cuối không nói được một chữ nào ra khỏi miệng: "......"
Nàng xem như đã hoàn toàn lĩnh hội khi Lâu Duẫn mất kiên nhẫn thì sẽ tống cổ người khác đi thế nào, Tần Thích kia chính là bị Lâu Duẫn dọa sợ phải phải chạy, nhưng kể ra nàng cũng kinh ngạc với độ mặt dày của Tần Thích.
"Dù gì cũng mười hai vạn lượng bạc, Tần Thích đi một chuyến cũng không lạ." Nàng nói.
Lâu Duẫn hừ lạnh: "Sau này Kỳ vương phủ và Tần gia, không còn quan hệ."
Vốn Tần gia và Kỳ vương phủ ràng buộc với nhau là vì Tần Hội Nguyên và Lâu Yến, giờ bọn họ đều đã chết, Lâu Duẫn lại căm thù Tần gia đến tận xương tủy, đương nhiên không có khả năng còn dây dưa quan hệ với Tần gia.
Mà lấy tính nết của Lâu Duẫn thì chỉ cần về sau Tần gia không chạy tới trước mắt hắn làm chướng mắt, Lâu Duẫn cũng lười để ý.
"Vậy của hồi môn của Tần thị xử lý thế nào?" Liễu Ngân Tuyết hỏi.
"Chuyện này phải vất vả nàng rồi, đem của hồi môn của Tần thị chia làm ba phần, một phần cho Nhị ca, một phần cho Tam ca, phần còn lại đổi hết thành bạc mua lương thực để ta cho ngươi đưa đến Tây Bắc cứu tế, năm nay Tây Bắc hạn hán nặng, nhiều địa phương không có thu hoạch, triều đình cũng đã phát bạc cứu tế nhưng chỉ sợ cũng không thấm vào đâu." Lâu Duẫn nói.
Liễu Ngân Tuyết nghe vậy, tán đồng gật đầu: "Chủ ý hay."
Hai người quyết định xong chuyện này liền cùng nhau trở về Thanh Sơn Viện, bọn họ đi đằng trước, nha hoàn nô tài xa xa đi phía sau, Liễu Ngân Tuyết nhớ lại chuyện Lâu Duẫn nói năm đó Tần thị trơ mắt nhìn hắn bị bắt đi, trong lòng sinh ra vài phần tò mò.
"Chuyện năm đó rốt cuộc là thế nào?" Nàng hỏi.
"Chuyện gì?"
"Chuyện ngươi bị người của Trích Tinh Lâu bắt đi, rốt cuộc là thế nào? Là Tần thị cố ý?"
Biểu tình của Lâu Duẫn có chút buồn bã, chuyện này hắn vốn không muốn nhắc tới nhưng là Liễu Ngân Tuyết hỏi thì hắn không muốn giấu, hắn nói: "Khi Tần thị gả cho phụ vương, ta mới ba tuổi, kỳ thật mấy năm đầu khi mới vào phủ, bà ấy đối xử với ta và tỷ tỷ khá tốt, luôn mang bộ dáng từ mẫu, thường xuyên