Bọn Khương Đào lên xe ngựa, các bá tánh cũng tốp năm tốp ba trở về
Hoàng thị và người ở tú phường có cảm tình sâu đậm nhất với Khương Đào, đứng một hồi lâu mới lưu luyến mà trở về.
Vương thị trước giờ vui tươi, trên mặt vẫn luôn cười, lúc này mới cầm chìa khóa của Khương gia vuốt ve, gạt lệ nói: “Sư phụ đi rồi, sau này không biết bao giờ mới có thể gặp lại”.
Một câu này của nàng khiến cho mấy tú nương theo Khương Đào học nghệ đều khóc nấc lên.
Đôi mắt của Lý thị cũng hồng nhưng nàng của hiện tại với trước kia như hai người khác nhau, nàng lau khô nước mắt nắm tay nói: “Tỷ muội chớ khóc, người bay tới nơi cao, nước chảy xuống chỗ thấp. Sư phụ chúng ta là tới chỗ cao, chúng ta nên vì nàng cao hứng mới đúng. Hơn nữa hiện tại chúng ta tách ra nhưng sau này chưa chắc không có cơ hội ở cùng một chỗ!”.
Vương thị hỏi nàng lời này là sao?
Lý thị nói tiếp: “Sinh ý của tú phường không ngừng phát triển, bọn tỷ muội chúng ta dựa vào tay nghề của sư phụ, ngày tháng càng thêm tốt đẹp. Mấy năm nay chúng ta làm cho tốt, đem sinh ý của tú phường làm to lên, sớm muộn gì cũng có thể đưa sinh ý tới kinh thành, tới lúc đó còn sợ không được ở chung một chỗ với sư phụ sao?!”.
Hiện nay tiểu tú phường của các nàng coi như ở huyện, phủ có chút thanh danh nhưng muốn đem sinh ý tới kinh thành không dễ như vậy.
Nhưng khó khăn thì sao chứ?
Giống như lúc trước Khương Đào sáng lập tú phường, nói là cho phụ nhân không nơi nương tựa như các nàng có thể học thêu thùa kiếm tiền, giống như dựng lên cho các nàng một nửa bầu trời vậy, nói ra tuy như vớt trăng dưới sông, không ít người đều không tin.
Nhưng Khương Đào dẫn các nàng làm được, các nàng lại không cần phụ thuộc, dựa vào chính mình là có thể sống, còn sống không kém ai khác!
Cho nên mọi người nghe vậy chí khí tăng cao, sôi nổi phụ họa, cũng không hề tỏ ra thương cảm, ý chí chiến đấu sục sôi mà về tú phường làm việc.
Hoàng thị ở bên cạnh nghe được, nghĩ Hoàng thị nói cũng có lý.
Khương Đào là tới nơi cao hơn, nếu không muốn tách khỏi nàng, vậy mình cũng tới nơi cao đi!
Trượng phu nhà mình là không thể trông vào, làm tri huyện là quá rồi nhưng nàng còn có nhi tử nha, giống như Khương Đào nói, nếu nhi tử nhà mình có thể đi thi cử, nàng làm nương cũng có thể tới kinh thành mà?!
Tú nương ở tú phường còn dám nghĩ như vậy, nàng làm sao không thể ép nhi tử nhà nàng được?
Nghĩ như vậy, Hoàng thị liền nhanh chóng đi về, trên đường đi ngang qua nhà thợ đan tre nứa, nàng lại mua thêm một bó gậy trúc nữa.
…………….
Bên này Tiêu Giác vừa mới thay quần áo xong, bá tánh bên ngoài đều đã về hế.
Đây rõ ràng không phải tới chiêm ngưỡng long nhan mà chỉ là tới tiễn Khương Đào!
Vương Đức Thắng phát hiện không đúng, vội vả miệng mình: “Là nô tài lại nói sai rồi!”.
Sắc mặt Tiêu Giác không đổi, ngược lại có chút tò mò: “Không ngờ là thẩm rời đi mà lại có nhiều bá tánh tiễn như vậy, ta nhớ rõ ám vệ đi tra thẩm chỉ là một nữ nhi nhà tú tài bình thường thôi mà nhỉ? Cũng không biết thẩm có bản lĩnh như vậy”.
Vương Đức Thắng thầm nghĩ là còn không phải là khiến người ta không ngờ được sao!
Mới rồi có một phụ nhân to lớn ở đằng trước, nhìn ra là quan huyện phu nhân, hai mắt đẫm lệ lôi kéo tay Khương Đào không chịu buông.
Nếu không phải họ tra rõ bối cảnh nhà Khương Đào rồi, không biết còn tưởng Khương Đào là muội muội ruột của quan huyện phu nhân đấy!
Cũng không biết Khương Đào này rốt cuộc có ma lực gì, Thẩm Thời Ân đối với nàng không cần nói, cẩn thận ôn nhu như một người khác, còn ôm đồm việc lớn nhỏ trong nhà – tuy Vương Đức Thắng ở trong cung nhưng cũng gặp qua không ít quan lớn quý nhân, dù sao trong đời chưa thấy trượng phu nhà ai đối tốt tới thê tử nhà mình như vậy.
Tiêu Thế Nam đối với Khương Đào cũng rất thân, há mồm ngậm miệng cũng là “tẩu tử ta” như thế nào ra sao, sự tôn sùng trong lời nói khó có thể khiến người bỏ qua.
Hơn nữa hiện tại nhiều người tới tiễn đưa nàng như vậy….
Vương Đức Thắng dè dặt đánh giá sắc mặt của Tiêu Giác, thấy hắn không có không vui, lại yên lặng – hơn nửa năm trước, chủ tử hắn tới huyện thành này một chuyến, ở chung cùng Khương Đào chỉ có hai ba lần, cũng rất có hảo cảm với nàng, bị đoạt mất sự nổi bật cũng không có không vui.
Năng lực thu phục nhân tâm của phu nhân này thực khiến người khác không dám khinh thường!
Vương Đức Thắng hạ quyết tâm, sau nay đối với người nhà họ Khương phải cẩn thận hơn n lần, không dám mạo phạm nữa.
Mà bên Khương Đào, xe ngựa bọn họ tuy không hoa mỹ như của Tiêu Giác nhưng vẫn rất rộng, bốn người ngồi vẫn còn dư.
Xe ngựa bằng phẳng không xóc nảy.
Khương Lâm thấy mới mẻ một lúc xong cũng buồn ngủ không chịu được, Khương Đào để hắn nằm xuống ngủ, không lâu sau tiểu gia hoa ngủ mất rồi.
Khương Đào dỗ hắn ngủ xong, lại thấy bên cạnh, Tiêu Thế Nam cứ nhấp nhổm không ngừng, nhẹ giọng nói: “Muốn đi thì đi đi, ở chỗ này ầm ĩ gì?”.
Tiêu Thế Nam còn chưa nói đủ với Tiêu Giác đâu, nghe vậy liền vén màn xe lên cười nói: “Ta đi tìm Tiêu Giác trước, không quấy rầy nhị ca và tẩu tử nữa”.
Khương Đào cười, nhìn hắn nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa.
Thẩm Thời Ân nhịn bộ dáng của kẻ dở hơi này cũng cong cong môi nhưng ngay sau đó nụ cười nhạt dần đi, thay bằng sự lo lắng, sột ruột.
Khương Đào phát hiện ra hắn có chút không đúng, hỏi hắn làm sao vậy?
Thẩm Thời Ân trầm ngâm một lúc, đè thấp âm thanh nói: “Mấy ngày này nàng quan tâm Tiểu Nam nhiều chút, nhà nó xảy ra chút việc”.
Đêm qua hai người chỉ nói tới bối cảnh của Thẩm Thời Ân, sau đó hai người thương lượng chuyện hồi kinh, đã bị Tuyết Đoàn nhi đánh gãy, chuyện của Tiêu Thế Nam hắn còn chưa kịp nói.
Lúc này hắn đem chuyện ở Anh Quốc Công phủ nói cho nàng.
Nghe nói, tháng trước khi Tiêu Giác đăng cơ, đã dâng một tấu phong đệ đệ của Tiêu Thế Nam làm thế tử, trên mặt Khương Đào cũng không còn ý cười nữa, tức giận nói: “Tiểu Giác đăng cơ không phải có nghĩa là chàng và Tiểu Nam sẽ trở về à? Anh Quốc công sao phải làm vậy?”.
Thẩm Thời Ân nói: “Đệ đệ của Tiểu Nam ta đã gặp qua, so với hắn thông tuệ lễ phép hơn, khiến cho dì và dượng ta đều rất thích”.
Đệ đệ ruột của Tiêu Thế Nam, kỳ thật xét về quan hệ huyết thống thân với Thẩm Thời Ân hơn. Nhưng Tiêu Thế Nam lại đi theo hắn từ nhỏ, lại cùng hắn ăn khổ mấy năm nay, thân sơ tự nhiên sẽ khác. Cho nên lúc Tiêu Giác âm thầm nói cho hắn biết chuyện này, trong lòng Thẩm Thời Ân cũng bất bình thay cho Tiêu Thế Nam.
Nhưng rốt cuộc đó vẫn là chuyện của phủ Anh Quốc Công, Anh Quốc Công lại có ơn với hắn, lời chỉ trích khó có thể nói ra được.
“Bất công như vậy, ta mới chỉ thấy qua nãi nãi ta thôi”. Khương Đào thở ra cũng không thuận.
Khương lão thái thái thiên vị Khương Dương, Khương Bách coi Khương Dương là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, Khương Đào xuyên về, lại không phải nguyên thân nên mới không để ý cái này.
Nhưng loại chuyện này lại xảy ra với Tiêu Thế Nam, nàng lại thấy rất đau lòng.
Hơn nữa lão thái thái thiên vị Khương Dương vẫn có thể hiểu được, Khương Dương là bà nuôi lơn không nói, dù là hiếu thuận hay nhân phẩm, tài học, so với Khương Bách một bụng bất chính, ích kỷ kia thì Khương Dương tốt hơn không biết bao nhiêu lần, càng đừng nói cả nhà Khương gia trông cậy vào Khương Dương thi cử nhập sĩ, thay đổi địa vị.
Nhưng phủ Anh Quốc Công thì sao phải làm vậy?
Tuy Tiêu Thế Nam không có đại tài gì nhưng làm người ngay thẳng, mười hai tuổi đã vì vinh quan của gia tộc mà cam tâm chết giả, tới tha hương làm khổ dịch.
Trước nay Khương Đào chưa từng nghe Tiêu Thế Nam oán giận cái gì, hắn luôn luôn vui vẻ, hào phóng, như mặt trời nhỏ ở cạnh mọi người.
Khi nàng mới thành thân với Thẩm Thời Ân, liền nghĩ muốn đối đãi với Tiêu Thế Nam như với đệ đệ mình, khi ấy hoàn toàn là vì trách nhiệm, bởi vì Thẩm Thời Ân tốt với nàng, nàng cũng muốn tốt với đệ ấy nhưng sau này ở chung rồi, nàng thật sự quý mến Tiêu Thế Nam, đáy lòng cũng coi hắn là đệ đệ ruột như bọn Khương Dương
Hài tử tốt như vậy, nhận hết mọi cực khổ, tới ngày được quay về, cha mẹ hắn lại lấy vị trí vốn dĩ là của hắn cho đệ đệ hắn.
“Tiểu Giác nói