Khương Đào và Liễu thị cũng có mấy phần giao tình, nghe lời nói của phụ nhân kia cảm thấy không đúng lắm, nàng bất giác đi chậm lại.
Sau khi giọng nói kia vang lên không lâu, liền thấy một phụ nhân mặc áo gấm màu lam nổi giận đùng đùng dẫn người đi ra.
Khương Đào ngơ ngẩn một chút, nhận ra người kia là Từ ma ma trước đó hầu hạ bên người kế mẫu.
Nghe bà ta nói thì Từ ma ma hiện tại có lẽ là hầu hạ bên người Khương Huyên, hiện nay bị Khương Huyên sai đi mời Liễu thị tới làm khách.
Chỉ là làm người khác không hiểu được, rõ ràng là tới mời người, sao lại nói chuyện thô lỗ như vậy, hô to gọi lớn với Liễu thị, nhìn thế nào cũng không thấy là để tới xây dựng quan hệ.
Từ ma ma mang người ra khỏi Hạ gia, chính diện gặp gỡ bọn Khương Đào, đuôi mắt bà ta đánh giá ăn mặc của bọn họ, cho rằng bọn họ là tới tìm Liễu thị, trừng mắt liếc bọn họ, kiêu căng ngạo mạn giương cằm lên, quay đầu nói xuyên qua cánh cửa, mắng lớn: “Nhà nghèo kiết hủ lậu đúng là nghèo kiết hủ lậu, chẳng thể lên được mặt bàn!”.
Đoàn người bọn họ đi ngang qua, không lý do mà ăn một đống đạn gió từ ánh mắt.
Ngay cả Khương Đào tốt tính nhất còn cau mày thì càng đừng nói tới Thẩm Thời Ân bọn họ.
Tiêu Thế Nam há mồm định mắng, bị Tiêu Giác kéo trở về, lời tới bên môi đành nuốt xuống.
Từ ma ma cũng không ở lại lâu, lập tức cất bước rời đi.
Sau lưng là Liễu thị với khuôn mặt trắng bệch, đỏ mắt mở cửa ra, nhìn thấy là bọn Khương Đào, nàng áy náy cười nói: “Ta còn tưởng là các ngươi tháng bảy mới tới, sao mới qua nửa tháng đã quay lại rồi? Thật là xin lỗi mọi người, để mọi người không duyên cớ mà bị khinh bỉ”.
Nói xong Liễu thị mời họ vào nhà, nói Khương Dương và Hạ Chí Thanh đi tụ hội với các bạn cùng trường thi, phải lát nữa mới về.
Vào Hạ gia, Khương Đào nhẹ giọng hỏi nàng: “Ma ma kia là Ứng phu nhân phái tới?”.
Liễu thị mím môi, một bộ muốn nói lại không biết nói từ đâu.
Khương Đào nghĩ không thì sau lại lén lút hỏi lại nhưng Tiêu Giác bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Ứng phu nhân? Phu nhân của Ứng Kỳ Nhiên?”.
Nghe hắn chủ động hỏi, Khương Đào thầm nghĩ, không phải là ta chủ động mách lẻo, là Khương Huyên tự mình tìm đường chết!
Nàng gật đầu nói: “Đúng là vị ấy, trước đó Hạ công tử ngưỡng mộ vị Ứng đại nhân kia, đặc biệt cùng Hạ phu nhân tới cửa bái phỏng, không ngờ Ứng phu nhân kia không dễ sống chung, khiến Liễu tỷ tỷ tiến thoái lưỡng nan. Lần này còn sai người tới cửa nói này đó, thật là…. Một lời khó nói hết”.
Liễu thị được câu chuyện này mở đầu, thở ra một hơi lau nước mắt: “A Đào không cần nói giúp cho ta, ta chẳng có gì mất mặt cả. Tuy rằng thân phận nhà ta thấp kém nhưng cũng là người đọc sách đường hoàng. Lần trước chúng ta tới nhà hắn bái phỏng, chân trước ta vừa đi, sau lưng Ứng phu nhân đã sai người ném đặc sản ta tặng ra ngoài đường. Hiện nay lại thấy Chí Thanh nhà ta đứng thứ hai viện thí, Ứng phu nhân kia lại tới mời chúng ta tới làm khách. Trong lòng ta thực không muốn nhưng nể tình đối phương tới ta không thể lạnh lùng được, chỉ ôn tồn nói chờ Chí Thanh nhà ta về sẽ thương lượng một phen. Không ngờ ma ma kia thấy ta không đáp ứng luôn liền, liền….”.
Nói xong nàng lại nghẹn ngào, nàng là cô nương nhà dân, hiện tại lại là nương tử tú tài, bị hạ nhân nhà quý tộc quát lớn như vậy thực khiến nàng tức không nhẹ.
Khương Đào không quen nhìn người khác khóc, nhất là Liễu thị tính tình ôn hòa, mỗi ngày đều vui tươi hớn hở, nay nàng lại khóc nấc lên trước mặt người khác, có thể thấy là thực sự tủi thân.
Nàng cầm khăn lau nước mắt cho Liễu thị, ôn nhu nói: “Không khóc nữa, nhà bọn họ bừa bãi như vậy không tới cũng tốt, miễn cho gây ra chuyện còn liên lụy tới nhà tỷ”.
Liễu thị rũ mắt tự trách: “Đã nhiều ngày muội không ở đây nên không biết, lần này tới chấm thi chính là ân sư của Ứng đại nhân, Ứng đại nhân là tới bồi ân sư của hắn. Cho nên tuy Ứng đại nhân không chấm thi nhưng nói chuyện cũng sẽ có tầm ảnh hưởng lớn… Nếu biết ta không đồng ý luôn sẽ khiến ma ma kia tức giận lớn như vậy, ta thế nào cũng nên đồng ý ngay. Nhưng không ngờ là ma ma kia còn đúng lúc gặp được các ngươi, nếu cũng ghi hận mọi người, ta thật là không thoát được tội”.
Khương Đào còn đang ôn nhu trấn an nàn, thình lình lại nghe bên cạnh có tiếng cười khẽ.
Nàng đưa mắt qua thấy Tiêu Giác đang mím môi bỗng nhiên cười. Nhưng đáy mắt lại chẳng có tí ý cười nào, nhìn sao cũng thấy khiếp người!
Liễu thị đúng là tính tình rất tốt, được Khương Đào an ủi sau nàng rất mau đã điều chỉnh cảm xúc, kéo tay Khương Đào nói: “May là muội tới rồi, không thì vừa rồi ta thật không biết làm sao cho phải”.
Khương Đào nói: “Ta cũng không có làm gì, mọi việc chờ phu quân của tỷ trở về rồi nói, phu thê hai người thương lượng cho tốt”.
Khương Đào nói chuyện với Liễu thị, Tiêu Thế Nam và Khương Lâm đối với mọi thứ đều hiếu kỳ, đợi không được, Thẩm Thời Ân sợ bọn họ ầm ĩ trong nhà người khác liền để bọn họ và Tiêu Giác ra ngoài chơi.
Liễu thị nhìn cả nhà họ vô cùng náo nhiệt, hòa thuận vui vẻ, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.
Hai người nói chuyện phiếm, Khương Đào hỏi lúc mình không ở đây, Khương Dương có làm gì khiến mọi người không tiện không?
Liễu thị liên tục xua tay nói: “Không có, A Dương nhà ngươi thực khiến người khác an tâm, mới