Đôi mắt của Sở Hạc Vinh lập tức sáng lên, hắn đi một vòng buổi sáng không thấy, lại một vòng buổi tối cũng chẳng thấy được cái bóng của con hổ.
Kết quả nó lại ở ngay nhà của cô cô hắn, đây là đi tìm mòn gót chẳng thấy, có được lại chẳng tốn công à?
“Tiểu gia hỏa này hóa ra là ở nhà cô cô! Hại con tìm mãi!”.
Khương Đào vừa nghe thấy lời này mắt cũng sáng ngời.
Buổi chiều nàng nghe Thẩm Thời Ân nói, hổ tuyết này là chủng loại quý hiếm ngoài quan ngoại, trong nước hẳn là không có. Nghĩ tới chắc là nhà ai bắt được song trên đường vận chuyển xảy ra vấn đê, trời xui đất khiến bị nàng gặp được.
“Tiểu Vinh, hổ tuyết này là của con?”.
Sở Hạc Vinh vội gật đầu, đem chuyện năm trước nói với Khương Đào.
Nếu là người khác, Khương Đào khẳng định là sẽ nghi ngờ nhưng Sở Hạc Vinh là nửa cái người nhà. Chuyện hắn đánh mất quà mừng Tết không phải bí mật, đúng là bởi hắn làm mất quà nên Khương Đào mới có cơ hội thêu bàn bình, mở ra một loạt cơ hội găp lại Tô Như Thị sau này.
Chỉ là Khương Đào còn chưa nghĩ tới, hết thảy nguyên nhân đều là Tuyết Đoàn nhi.
Tuyết Đoàn nhi thấy thái độ của Sở Hạc Vinh không tốt, xù lông kêu gào.
Khương Đào đi qua ôm nó lên, lúc này tiểu gia hỏa mới ngừng lại.
Tiêu Thế Nam ở bên cạnh nghe cũng hiểu rõ, hỏi Sở Hạc Vinh: “Tuyết Đoàn nhi ở nhà tính tình rất tốt, chưa nhe răng với người nhà bao giờ. Trước đó có phải ngươi ngược đãi nó hay không?”.
Sở Hạc Vinh vội giải thích: “Ta không có! Hổ tuyết hiếm như vậy, ta hầu hạ còn hơn phụ mẫu nhà ta, ngay cả hổ mẹ còn ăn thịt ngon hơn ta ăn ấy!”.
Đương nhiên, thức ăn rất tốt nhưng hổ tuyết kiêu ngạo, không ăn cái gì.
“Chắc là lúc ta bắt hai mẹ con nó, tiểu gia hỏa này ở chỗ tối thấy được, ghi hận ta rồi”. Sở Hạc Vinh suy sụp.
Hắn rất thích động vật nhỏ, trong nhà nuôi gà nuôi chó, hơn nữa đều là nuôi chơi, không có đưa chúng nó đi đánh nhau bao giờ.
Hổ tuyết này cũng là do hắn muốn, nhờ người đi tìm nhiều năm, làm lễ vật cho lão thái thái.
Không nghĩ tới, lớn thì tuyệt thực chết, nhỏ thì vất vả mới thấy được lại coi hắn như kẻ thù.
Hơn nữa, nếu là người khác nhặt thì thôi đi, hắn đưa bạc chuộc lại là được. Khương Đào nhặt được thì không dễ nói rồi, đây là cô cô hắn, tuy không phải ruột thịt nhưng cũng tính là nửa người nhà. Nhìn bộ dạng thân thiết của con hổ với nàng, Sở Hạc Vinh cũng ngượng đòi về.
Sở Hạc Vinh nói: “Nếu là cô cô nuôi thì sau này để nó ở nhà cô đi”.
Nói là nói vậy nhưng hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm Tuyết Đoàn nhi, tầm mắt luyến tiếc không rời.
Khương Đào đang lo vấn đề nuôi nấng sau này, nghe được lời này liền bật cười: “Tuyết Đoàn nhi cũng là con thích, ta cũng không tiện đoạt với con. Như vậy đi, tiểu gia hỏa này chưa thân với con, cứ để ở nhà ta, sau này con qua đây ở nhiều một chút. Chờ các con thân rồi thì để nó về với con”.
Khương Đào nghĩ chờ bọn họ thân thuộc, Tuyết Đoàn nhi cũng đã lớn, nhà nhỏ ở hẻm Trà Hồ khẳng định không nuôi được. Để nó trở về cùng Sở Hạc Vinh, cũng coi như tìm được chỗ ở tốt cho nó.
“Chỉ cần con đồng ý với ta, không đi săn hổ tuyết nữa. Nếu có thể bị thuần hóa, nó ăn ngon uống ngon cũng không tính ngược đãi chúng nó. Chỉ là ta nghe thúc thúc con nói, hổ tuyết này trời sinh kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng bị thuần hóa. Con đã thích thì không cần tạo sát nghiệt”.
Sở Hạc Vinh gật đầu như đảo tỏi, vội nói: “Dù cô cô không nói con cũng sẽ không làm. Trước đó con không biết là bắt hổ tuyết này sẽ khiến nó tuyệt thực, còn cho là con chăm sóc không chu đáo nên hổ mẹ mới tuyệt thực. Nếu giờ đã biết, khẳng định không có lần sau”.
“Vậy được”. Khương Đào ôm Tuyết Đoàn nhi thả vào lòng Sở Hạc Vinh, tuy Tuyết Đoàn Nhi không hung lên nhưng không tình nguyện mà vặn vẹo cơ thể.
Khương Đào cũng không miễn cưỡng nó, giao nó cho Tiêu Thế Nam, trước để cho nó ở cùng phòng với Sở Hạc Vinh.
Chờ mọi người đều về phòng, Thẩm Thời Ân nắm tay Khương Đào về nhà chính.
“Tuyết Đoàn nhi có chỗ ở hẳn là không cần phát sầu nữa?”.
Khương Đào mím môi cười: “Nếu là người khác nuôi, ta có chút không yên tâm, Tiểu Vinh nhìn có hơi ngang ngược nhưng tâm địa dịu dàng, sẽ không bạc đãi Tuyết Đoàn nhi đâu”.
Thẩm Thời Ân gập ngón tay gõ nhẹ lên trán nàng, “Nàng ấy, tuổi không lớn bao mà chuyện nhọc lòng lại không ít”.
Vừa nói, hắn đỡ Khương Đào ngồi lên giường đất, tới nhà bếp lấy nước ấm, để nàng ngâm chân.
Nàng tới ngày, trên người rất lạnh, cởi giày vớ ra, để chân vào trong nước ấm, nhịn không được mà thoải mái thở một tiếng.
Thẩm Thời Ân thấy mày của nàng giãn ra, liền nói: “Thuốc kia đừng uống nữa, không thì trước chưa nói có hại về sau như nào, mỗi lần tới nguyệt sự đều đau như vậy, đủ tra tấn người”. Nói xong lại lấy cho nàng một chén táo đỏ, để trước khi đi ngủ nàng ăn một ít.
Buổi chiều, Khương Đào bị hắn cho ăn một chén, hiện giờ nhìn thấy táo đỏ thì không muốn ăn nữa.
Nàng nhíu mày, đáng thương nhìn Thẩm Thời Ân xin tha: “Ta đã khá hơn nhiều, bụng cũng không đau nữa, có thể không ăn nữa được không?”.
“Không được”. Lần đầu tiên Thẩm Thời Ân quyết đoán mà cự tuyệt nàng, “Đại phu nói phải ăn”.
Khương Đào hết cách, chỉ có thể ôm một chén lớn lên chậm rãi ăn, Thẩm Thời Ân ngồi xổm bên chậu ngâm chân của nàng, thỉnh thoảng sẽ duỗi tay kiểm tra nhiệt độ nước, nếu nước lạnh rồi sẽ đi thay nước ấm.
Ngâm tầm nửa canh giờ, Khương Đào cũng ăn hết táo rồi.
Thẩm Thời Ân cầm khăn định lau chân cho nàng, Khương Đào vội đè tay hắn lại, buồn cười nói: “Ta lại không phải bị bệnh gì, để ta làm đi”.
Thẩm Thời Ân không tranh với nàng, chỉ nhẹ nhàng đẩy tay nàng lại, vẫn là lau chân cho nàng, sau đó ra ngoài đổ nước ngâm chân.
Đừng nói là Khương