Bồ câu nhỏ bay qua mấy cái trạm dịch, mấy ngày sau, bồ câu đưa tin đưa tới trong cung, cuối cùng được một thái giám lấy thư, đưa tới chỗ Thái Tử Tiêu Giác.
Năm nay Tiêu Giác chỉ mới mười bốn tuổi nhưng cử chỉ lại rất khéo léo, khí định thần nhàn, quả nhiên là một bộ dáng ông cụ non.
Tuy vậy, chờ tới khi thấy được tin mật kia, sự bình tĩnh này cũng bị đánh vỡ.
“Người phía dưới có phải chết hết rồi không? Dám bịa đặt lung tung trước mặt ta như vậy?”.
Lúc này trong Đông Cung điện chỉ có mấy vị quan và thái giám đáng tin cho nên Tiêu Giác bỏ lớp ngụy trang xuống, mắng xong vẫn chưa hết giận, vò tin mật thành một đoàn, ném xuống đất.
“Điện hạ chớ tức giận”. Thái giám vừa khuyên, vừa nhặt tờ giấy lên đọc, sau khi nhìn xong cũng không biết sao mà hắn cũng chẳng tin được.
Mấy tháng trước, có tin tức truyền tới Đông Cung, nói bên Quý phi phái người đi tới phía bắc tìm hiểu chuyện tiểu cữu cữu của Thái Tử, cũng là tin tức của Thẩm Thời Ân.
Loại chuyện này có ngọn nguồn đã lâu, nguyên nhân hắn chưa rõ, chỉ vì phong ba năm đó, Thẩm Thời Ân bị hoàng đế để lại sau cùng, khi hoàng đế còn chưa biết nên xử trí hắn như nào, Thẩm Thời Ân bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử ở trong lao, tử trạng cũng rất thảm, là đâm đầu vào tường mà chết. Đầu cũng nứt ra, khuôn mặt vặn vẹo, chỉ mơ hồ thấy được có năm sáu phần tương tự.
Cùng đêm ấy, Thẩm hoàng hậu bị cấm túc mấy tháng liền thắt cổ tự vẫn tại Trường Xuân cung.
Lúc ấy, chuyện Thẩm quốc trương mưu phản đứng đầu sóng ngọn gió, hoàng đế bí mật xử lý quốc trượng và trưởng tử, sau lưu lại Thẩm hoàng hậu, phong hào của nàng cũng chưa động, chỉ cấm túc nàng thôi.
Rốt cuộc cũng từng là phu thê ân ái, hoàng đế đau khổ không truy cứu cái chết kỳ quặc của Thẩm Thời Ân.
Nhưng hoàng đế không truy cứu không có nghĩa là những người khác không muốn truy cứu. Trong cung cũng có các con nối dõi của phi tần đứng mũi chịu sào.
Chỉ vì uy danh của Thẩm Thời Ân tuy xa không bằng phụ thân hắn nhưng rốt cuộc cũng là lớn lên trong quân doanh. Nếu hắn còn một đường sống, một khi hắn vung tay về triều chính là nhất hô bá ứng. Tiêu Giác vẫn dựa vào quân Thẩm gia, không lay động được Thái Tử.
Mấy năm này lượng nhân mã được phái đi tìm Thẩm Thời Ân không có một trăm cũng có một nghìn.
Mà mọi người ở đây đều mơ ước ngôi vị Thái Tử mà hoàng thượng kỳ quặc lại không phế Thái Tử, ngược lại là sau sự kiện đó, dần dần ủy quyền cho hắn.
Nhưng quyền lợi cũng chỉ có hạn, là mấy chuyện nghị sự linh tinh trong triều thôi, cũng không được phê duyệt tấu chương, chờ thực quyền giám quốc phù chính.
Bằng không Tiêu Giác như vậy, sinh ra đã được lập làm Thái Tử, nay đã mười bốn tuổi, quyền lợi nắm được trong tay sớm đã tiêu diệt những người được phái đi rồi, ngay cả về cũng đừng nghĩ.
Chỉ là hắn không có năng lực lớn như vậy, chỉ có thể âm thầm phái người chặn gϊếŧ mật thám.
Mấy tháng trước, Quý phi tựa hồ tra được tin tức của tiểu cữu cữu hắn, Tiêu Giác đương nhiên không buông tha, phái ám vệ chặn gϊếŧ cũng tự đi nghiệm chứng.
Không nghĩ tới hắn lại chậm một bước, thám tử của Quý phi đều đã chết sạch, nghe nói là cái gì mà gặp phải thổ phỉ sống mái một trận với nhau.
Vậy cũng quá sạch sẽ lưu loát, dù là thám tử hay thổ phỉ mà tới một người sống cũng không có.
Bên Quý phi còn tốt, tưởng là do người Đông cung làm nên không tra nữa. Rốt cuộc, người bọn họ phái ra hơn nửa đều chết trong tay Thái Tử, tập mãi cũng thành thói quen.
Chỉ Tiêu Giác biết không phải, hắn bùng lên một tia hy vọng, cảm thấy có lẽ tiểu cữu cữu của mình thật sự ở đó.
Hắn bình tĩnh đợi qua năm, chờ tới năm sau lại phái người đi tra.
Đợi gần tháng, bên kia rốt cuộc cũng gửi thư, nói xác thật có một người, tuổi và diện mạo đều giống hệt tiểu cữu hắn, sau đó hỏi người kia tin tức cụ thể.
Chính là mật thư hắn vừa nhận được.
Tiêu Giác cười lạnh nói: “Tiểu cữu của ta là người kiêu ngạo như vậy, sao vô duyên vô cớ lại lòi ra một cái đệ đệ? Một đệ đệ chưa nói mà trên tin viết người nọ còn thành thân, cưới một nông nữ, cả gia đình sinh hoạt cùng nhau. Cái đó còn chưa bậy bạ nhất, còn nói nhà hắn nuôi một con hổ, nó chạy quanh cái tiểu thành… Cái gì mà hổ với sư tử, sao không nói cữu cữu ta hiện ở ngoài nuôi kỳ lân, nuôi phượng hoàng luôn đi? Bịa, thật quá biết bịa!”. Nói xong hắn đánh vỡ chén trà, “Thật đem ta coi như hài tử mà lừa gạt”.
Đập xong đồ, Tiêu Giác híp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm hung ác: “Có phải trước mặt mấy người ta quá tốt tính nên tất cả đều không sợ nữa đúng không?”.
Lời này vừa nói xong, cả quan và thái giám cùng quỳ hết xuống, không dám nói gì.
“Đều cút đi!”.
Mọi người lập tức khom lưng lui xuống.
Ra ngoài điện, mấy vị quan ghé vào nhau mặt ủ mày chau.
Thái Tử trưởng thành sớm, là bọn họ nhìn mà lớn. Nhưng sau phong ba năm đó, tính tình của Thái tử thay đổi, dần dần để lộ ra sự hung ác của bản thân. Giống như việc truyền tin tức lung tung hôm nay vậy, mấy ám vệ kia khẳng định không giữ được mạng.
Tuy rằng lòng thành của bọn họ trước sau không đổi, dù sao tính mạng một nhà đều liên quan cùng với vinh nhục của Đông cung, không có khả năng thoát khỏi quan hệ nhưng rất nhiều lúc đều rất hoảng hốt, chỉ sợ đào tim đào phổi trù tính, lót đường cho Thái Tử mà cuối cũng vẫn rơi vào kết cục thê thảm.
Thiếu phó của Thái tử xé nát mật thư trong tay, bất đắc dĩ thở dài: “Các ngươi nói xem, nếu tin tức này là thật thì tốt biết bao, nếu Thẩm nhị công tử còn sống, điện hạ của chúng ta cũng không tính là bơ vơ không nơi nương tựa”.
Lời của thiếu phó ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nếu Thẩm Thời Ân còn sống, giống như trên mật tin