Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên trong năm mới Tiền Phương Nhi tới Phù Dung tú trang sau lần cổ động Niên Tiểu Quý đuổi Khương Đào ra ngoài.
Trước đó, Niên Tiểu Quý tới nhà nàng tra hỏi địa chỉ nhà Khương Đào. Nàng sống chết không tin Khương Đào chính là tú nương có bản lĩnh như lời Niên Tiểu Quý nói.
Sau đó vẫn là do Tiền thị quay về, khuyên nàng, mới chỉ cho Niên Tiểu Quý địa chỉ nhà của Khương Đào, lúc đó mới tính là không nháo tới quá khó coi.
Sau đó, Niên Tiểu Quý tới Khương gia một chuyến cũng không được Khương Đào tha thứ.
Tiền Phương Nhi đắc ý trong lòng, nghĩ rằng tuy rằng nàng không biết Khương Đào có được tay nghề tốt ở đâu nhưng có lợi gì đâu? Còn không phải là bị dăm ba câu của nàng khiến cho Phù Dung tú trang không hợp tác với nàng nữa?
Tuy vậy sự đắc ý ấy chẳng duy trì được lâu, bởi vì sau đó hai nhà giao tiếp, Tiền thị cố ý nhắc tới hôn kỳ thì thái độ của Niên chưởng quầy đối với nhà nàng càng thêm lạnh nhạt.
Vốn dĩ Niên chưởng quầy cũng không coi trọng mối hôn nhân này của nhi tử, thật ra không phải vì hắn kỳ thị xuất thân của hai mẹ con mà là cảm thấy Tiền Phương Nhi nhìn thì nhu nhược nhưng chủ ý lại quá lớn, tâm tư không trong sáng, Niên Tiểu Quý lỗ tai mềm, sau này thành thân sợ là càng thêm không có chủ ý.
Tuy vậy Niên Tiểu Quý thích Tiền Phương Nhi, lúc ấy do hắn cứ xin mãi nên Niên chưởng quầy mới đồng ý.
Sau lại thấy giữa Niên Tiểu Quý và Tiền Phương Nhi vì chuyện Khương Đào mà sinh hiềm khích, ông càng lười tiếp chuyện con dâu tương lai này.
Tiền Phương Nhi cũng rất sợ hãi, sợ bởi vì chuyện này mà mối hôn sự tốt của nàng thất bại. Vốn muốn vội vàng bù đắp cho Niên Tiếu Quý, Tiền thị lại khuyên nàng rằng Tiểu Quý tuy bực nàng nhưng không từ hôn, không có động tĩnh gì, chờ hắn hết giận rồi, Tiền Phương Nhi lại đi bồi tội cũng không muộn.
Cho nên Tiền Phương Nhi không có tới Phù Dung tú trang nữa, cách mấy ngày lại viết thư cho Niên Tiểu Quý.
Nàng cũng có biết văn thơ gì đâu, đều là chữ do Khương Đào dạy, thư rất đơn giản toàn là viết chính mình biết sai, không nên vì chuyện quá khứ mà có thành kiến với Khương Đào.
Khương Đào được Tô Như Thị nhận làm nghĩa nữ và chuẩn bị tổ chức một tú phường nhỏ của mình chưa được nói ra ngoài, Niên chưởng quầy cũng là người kín miệng nên không nói với nhi tử.
Bởi vậy Niên Tiểu Quý không biết hiện giờ Khương Đào còn có ý nghĩa gì với Phù Dung tú trang, vẫn coi nàng như những người thường, chặt đứt mối liên hệ bình thường giữa hai nhà.
Một bên là tú nương gặp mấy lần, nói được vài câu, một bên là vị hôn thê cả đời của mình.
Niên Tiểu Quý đương nhiên mà có xu hướng nghiêng về Tiền Phương Nhi, nghĩ rằng trước đó Tiền Phương Nhi thực sự là bị Khương Đào bắt nạt cho nên Tiền Phương Nhi mới chán ghét và sợ hãi Khương Đào cho nên sau cũng không tin Khương Đào có tay nghề thêu thùa tinh vi.
Hơn nữa, gần đây Niên chưởng quầy yêu cầu một ít nguyên liệu đặc biệt, chỉ sợ có sai lầm, hận không thể chính mình tự đi chỉ đạo, thường xuyên không ở cửa hàng, Niên Tiểu Quý thường ở trong tiệm, Tiền Phương Nhi nghĩ có thể tới giúp đỡ, thể hiện sự hiền thục của bản thân, cha hắn cũng sẽ không ôm thành kiến với nàng nữa.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, Khương Đào cư nhiên đúng lúc này lại tới rồi.
“Ta tới thật đúng lúc”. Khương Đào cười nói, “Không cần phải nói, hôm nay Niên chưởng quầy khẳng định không ở trong tiệm”.
Niên Tiểu Quý khách khí chắp tay với Khương Đào nói: “Tú nương Khương gia? Là nghĩ thông suốt rồi, muốn bán đồ thêu cho nhà chúng ta?”.
Khương Đào nghĩ nghĩ chính mình nếu muốn làm tú phường khẳng định phải hợp tác tốt với Niên chưởng quầy, lời này của Niên Tiểu Quý cũng không sai nên không phản bác.
Niên Tiểu Quý cuối cùng cũng thở hắt ra, chắp tay nói: “Chuyện lần trước thật sự xin lỗi, là ta có mắt không thấy Thái Sơn, ở nơi này xin lỗi ngài”.
Khương Đào gật đầu, Nàng đối với Niên Tiểu Quý cũng không có ác cảm gì, rốt cuộc tuy lỗ tai hắn mềm, tin lời khích bác của Tiền Phương Nhi nhưng từ đầu tới cuối đều rất khách khí với nàng, lần trước còn đặc biết tới Khương gia xin lỗi nàng. Đương nhiên vẫn là nhìn thể diện của Niên chưởng quầy.
Khương Đào lại đi nhìn Tiền Phương Nhi. Lần này, Tiền Phương Nhi không có mặc váy áo hoa lệ như lần trước, chỉ mặc một chiếc váy sam, búi tóc thiếu nữ, trên búi tóc một bên cắm trâm bạc có gắn trân châu nhỏ, một bên là trâm bạc có khắc hình hoa đào.
Trùng hợp, đúng là hai cái nguyên thân đưa nàng.
“Đưa lại cho ta đi”. Khương Đào lười nói vòng vo, trực tiếp giơ tay trước mặt Tiền Phương Nhi.
Tiền Phương Nhi thấy Niên Tiểu Quý đối với Khương Đào rất khách khí rất không vừa mắt nhưng chuyện lần trước còn chưa êm thấm, nàng chỉ có thể cố nén giận, giả vờ không thấy Khương Đào, không nghĩ rằng Khương Đào lại nói chuyện với nàng.
Sắc mặt Tiền Phương Nhi cứng đờ: “Đưa cái gì?”.
“Trâm trên đầu ngươi”. Khương Đào nói, “Nếu ta nhớ không lầm, đều là trước đó ta cho ngươi. Nếu ngươi chướng mắt ta, hẳn là cũng chướng mắt đồ ta cho. Hiện giờ vật về với chủ, tình cảm trước đó cũng coi như xóa bỏ”.
Tiền Phương Nhi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn nàng nhưng Niên Tiểu Quý ở bên cạnh, nàng chỉ có thể cắn răng nói: “Đây đúng là ngươi cho ta nhưng không phải là ta chủ động muốn, là ngươi một hai đòi cho ta. Đồ đã tặng người sao có thể nói đòi là đòi được?”.
Lời này của Tiền Phương Nhi không tính là nói dối, hai cây trâm bạc này không phải nàng ta chủ động muốn mà là khi nàng tới Khương