Editor: Golden Minh Châu
Beta: Khả Khả
Thời gian mỗi ngày trôi qua rất nhanh, Cố Minh Châu ở nhà vui chơi quên trời đất, đến khi mẫu thân đưa cho nàng bộ hỷ phục nàng mới phát hiện bản thân sắp đến ngày gả đi.
Nghĩ đến sau này mình sẽ sống ở một nơi khác, trong lòng Cố Minh Châu dâng lên nỗi buồn mang mác, ôm lấy mẫu thân làm nũng, nói không muốn gả chồng.
Điền thị vừa bực mình vừa buồn cười, ngón tay dí nhẹ chọc vào trán nàng: “Con đó, đã lớn vậy rồi còn nhõng nhẽo.
”
Cố Minh Châu chu mỏ hờn dỗi: “Con có lớn vẫn là con gái của nương, vẫn là bảo bối của nương mà!”
Điền thị liếc xéo nàng: “Từ khi con tự ý quyết định đã không còn là bảo bối của ta nữa rồi.
”
Cố Minh Châu cứng đờ, sau đó lập tức cười lấy lòng, ôm cánh tay Điền thị mè nheo, ngữ khí kéo dài: “Nương, con biết sai rồi ~”
Con gái lớn phải gả cho người ta, vợ chồng Cố Triệt mang con trai trở về kinh thành.
Vì gả cho Hoàng thất, Cố Triệt trở thành nhạc phụ tương lai của Hoàng Tử, dọc đường đi không ai dám cản đường, tốc độ nhanh hơn lúc trước đi rất nhiều, dù vậy cũng phải mất một tháng rưỡi mới đến kinh thành.
Mà khi đó, mọi chuyện đã định xong hết rồi.
Bọn họ trở về chẳng qua là chỉ thêm hai người giúp Cố Minh Châu chuẩn bị hôn sự mà thôi.
Dĩ nhiên vợ chồng Cố Triệt rất giận nhưng không đành lòng mắng nữ nhi nên một thau lửa giận đành trút lên người Hàn Mẫn.
Sau lại nghe thêm chuyện hắn chọn ngày cưới mà không tính đợi nhạc phụ nhạc mẫu trở về.
Bọn họ càng nhìn hắn không vừa mắt.
Cũng khó trách Hàn Mẫn, cưới vợ thôi mà trải qua muôn vàn khó khăn đến vậy.
Cố Minh Châu nghĩ đến cảnh này nhịn cười không được, mi mắt cong cong cười ngọt ngào, cười đến mức lòng Điền thị mềm nhũn, vuốt mái tóc đen của nữ nhi than nhẹ: “Ít ngày nữa phải gả chồng rồi, con đừng trẻ con như vậy.
”
Cố Minh Châu gật đầu cười: “Mẫu thân, người yên tâm đi, Minh Châu của người đi đâu cũng có thể sống tốt được.
”
Điền thị càng không yên lòng, trong lòng thầm than một câu chẳng trách người đời nói con cái là một cái nợ.
……
Qua mấy ngày sau, rốt cuộc cũng tới