Edit: Khả Khả.
Trên dưới Cố gia đều nhìn Hàn Mẫn không thuận mắt, cho nên việc đón dâu ít nhiều cũng gặp khó khăn.
Cố gia là dòng dõi thư hương, đều là người nho nhã thích đọc sách đương nhiên không thể nào vén tay áo lên mà động võ, mà đem văn ra so với hắn.
Đề lấy từ Tứ thư ngũ kinh đã xem như dễ dàng, có hạ nhân còn lấy thoại bản đến để thách đố hắn, làm cho mọi người xung quanh dở khóc dở cười.
Thoại bản: Truyện, kịch trong dân gian
Dù sao người ngoài cũng nhìn ra được người Cố gia không hổ là dòng dõi thư hương.
Nhưng người khiến người khác kinh ngạc hơn chính là Hàn Mẫn, hắn dường như đoán ra được tất cả, đối mặt với người gây khó dễ cho mình mặt không đổi sắc, chỉ hít một hơi liền nghĩ ra đáp án, tốc độ được ví nhanh như chớp.
Những hạ nhân kiến thức nông cạn không nhìn ra được điều gì, nhưng các đại nhân trong nhà thì nhìn ra được, An Vương trước giờ vẫn luôn ẩn thân.
Giờ tỉ mỉ ngẫm lại, chuyện này cũng bình thường.
Trước khi thu tiễn xảy ra Thái Tử rất được Hoàng đế và Thái Hậu yêu thương, Hàn Mẫn không được sự sủng ái lại có thể trưởng thành ở trong cung, ngoại trừ Thái Tử thì hắn là hoàng tử duy nhất , tất nhiên hắn phải hạ thấp bản thân không được nổi bật hơn Thái Tử, ẩn thân là điều hiển nhiên.
Nhận thấy Hàn Mãn trí dũng song toàn, mấy người Cố gia lúc này mới có chút hài lòng.
Cố Thanh thở dài: “Thật tiếc cho An Vương…”
Cố Triệt lại nói: “Như vậy cũng tốt, ít nhất cũng được sống an ổn.”
Cố Thanh đứng ở vị trí Quốc gia đại sự cảm thấy tiếc nuối.
Thái Tử hiện tại bắt đầu có những sai lầm, hắn đương nhiên là hy vọng có một hoàng tử khác được chọn làm trữ quân, tuy đoạt đích sẽ gây ra một trận mưa rền gió dữ.
Nhưng cái này gọi là không phá thì không thể xây, không có trữ quân tốt thì sẽ không có Hoàng đế tốt.
Đoạt đích: tranh giành ngôi vị
Mà lời của Cố Triệt là đứng ở vị trí phụ thân mà nói.
Hắn hiểu ý của Cố Thanh, nếu không phải viên ngọc quý trên tay phải gả cho Hàn Mẫn thì hắn cũng cảm thấy tiếc cho Hàn Mẫn, nhưng đứng ở góc độ phụ thân mà xét, hắn ngược lại cảm thấy Hàn Mẫn “đáng tiếc” vừa