Tác giả: Ninh Ninh
Chương 24: Sinh rồi
Tôi ngủ đến chiều Hoàng An gọi dậy mới tỉnh, tôi dậy chỉnh sửa lại quần áo sau chúng tôi đi về nhà.
Giờ vợ chồng hiểu nhau hơn, bữa cơm tối tiếng cười nhiều hơn.
Chủ yếu vẫn là Hoàng An trêu tôi để tôi cười nhiều hơn.
Tất cả chỉ có một lý do rất vu vơ là:
"Em cười nhiều vào sau này sinh con ra con sẽ vui tính!"
Tôi nghe xong mà chỉ biết cạn lời thôi, tính nết con do trời cho chứ liên quan gì tới tôi cười.
Ấy thế mà lão chồng trẻ con này nhà tôi cứ nói như cậu ta thông thái hết vậy á!
Thời gian trôi nhanh bây giờ tôi đã đến tháng đẻ rồi.
Công ty tôi xin nghỉ luôn, sau sinh Hoàng An nói tôi ở nhà với con cho con lớn rồi hãy đi làm lại, tôi thấy đúng nên không do dự mà viết đơn xin nghỉ luôn.
Bụng to đi đứng khó khăn, chân tôi bị phù nề nó to lắm, bụng bị dạn mà ít.
Hôm nay là chủ nhật Hoàng An ở nhà với tôi, tôi nằm trên giường nhăn nhó vì con đạp, bụng gò đến cứng bụng.
Đôi lúc con đá một cái tôi ngồi bật dậy khóc, đau lắm ấy.
Hoàng An tưởng tôi đau đẻ cậu ta tay xách nách mang ôm cái sọt nhựa đựng quần áo cho con đi ra vội vàng đỡ tôi rối rít hỏi:
“Em đau đẻ à? Đau thì đi nhanh không đẻ ra đường bây giờ…”
Tôi muốn cười lắm, vừa thương vừa tội, tám tháng nay cậu ta đã thay đổi rất nhiều, từ khi tôi mang thai Hoàng An đôi khi cười nói trêu ghẹo tôi thôi chứ tính tình đã trưởng thành như chàng trai hai mươi tám, hai mươi chín tuổi rồi.
Chồng tôi yêu tôi, thương tôi, lúc này tôi cũng biết tình cảm cậu ta dành cho tôi nhiều bao nhiêu.
Nếu để so với thứ tình cảm tôi dành cho Hoàng An thì đối với cậu ta dành cho tôi thật không thể nói là tôi yêu cậu ta.
Chỉ có thể nói là say nắng thôi.
Cả ngày ở nhà hết nấu cơm cho tôi ăn, lại ngồi trên giường xoa bóp chân cho vợ.
Nhìn như này sẽ không ai từng nghĩ đã từng là Hoàng An suốt đêm ở bar, hay hàng ngày đi với cô gái, ôm eo, hôn, hay lên giường với những người con gái khác hay không?Hoàng An thay đổi đến chính ba mẹ chồng tôi còn hoa mắt nói gì đến người vợ đa nghi như tôi.
Đêm nay tôi không ngủ được, Hoàng An ôm tôi từ đằng sau an ủi:
“Em mệt lắm không?”
“Không ….
nhưng…”
“Nhưng con quậy quá phải không?”
“Ừ!”
“Thương vợ, nếu anh có thể mệt giúp em anh sẽ làm ngay.”
“Tôi buồn ngủ lắm!”
“Vậy nhắm mắt ngủ đi lúc.”
“Không ngủ được.”
Hoàng An ngồi dậy nghiêng đầu áp vào bụng tôi nói với bé con:
“Con gái ngoan, con ngủ đi xíu cho mẹ con ngủ nhé! Mẹ con mệt lắm rồi, ba thương hai mẹ con.
Ngoan nhé!
Bé con như nghe hiểu lời Hoàng An nói, bé thúc mạnh vào thành bụng tôi một cái sau đó im lặng.”
Tôi lòng ấm áp lắm, có chồng yêu thương, dù cậu ta đã phạm sai lầm lớn.Người đời có câu:
“Đánh kẻ chạy đi, không đánh kẻ chạy lại!"
Tôi nghĩ như vậy, vì thời gian qua cậu ta thay đổi, trong lòng tôi không còn nhiều khúc mắc nữa, tôi hoàn toàn chấp nhận việc tôi sẽ là vợ Hoàng An, là mẹ của con cậu ta! Tôi mỉm cười nằm trong vòng tay của chồng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cuối cùng cũng đến ngày đi đẻ, hôm nay công ty có cuộc họp Hoàng An phải lên công ty họp xong mới về nhà canh trừng tôi được.
Tôi cứ loanh quanh đem hết đồ dùng chuẩn bị cho mẹ bỉm đi viện ra ngoài ghế sofa.
Đồ đạc tôi không phải mua tất cả là hai bà mẹ của tôi dắt tay nhau đi lựa chọn giúp tôi.
Hai người đã có nhiều kinh nghiệm mua cho tôi đồ tôi cùng Hoàng An đều mừng rỡ ra mặt.
Tôi nằm trên giường cầm chiếc áo nhỏ nhỏ xinh xinh cười nói với con:
"Hôm nay đến ngày rồi, con mau ra gặp ba mẹ nhé!"
Tôi ngủ đến mười giờ trưa bụng bỗng nhiên đau theo từng cơn, tôi hoảng sợ lật đật ngồi dậy với cái điện thoại bấm số gọi cho Hoàng An.
Nhìn đồng hồ tôi biết cậu ta vừa họp xong chắc giờ chuẩn bị về nhà.
[Anh nghe!]
“Về nhanh, đau đẻ rồi!”
[Em đau đẻ? Vậy ngồi im chờ anh về ngay!]
Tôi tắt máy lại bấm gọi cho ba mẹ đẻ cùng mẹ chồng tôi báo chuyện.
Tôi gọi xong đem đồ rồi đóng cửa đi xuống sảnh trước chờ Hoàng An.
Đợi mười lăm phút thì thấy xe cậu ta chạy tới, tôi đau sắp ngất rồi, Hoàng An vội vàng đỡ tôi lên xe rồi nổ máy lái đi