Tác giả: Ninh Ninh
Chương 38: Lỗi lầm
Tôi cất cuốn sổ đi sau lên giường đi ngủ, ngày hôm đó vợ chồng tôi cơm tối không ăn chung, Hoàng An ngồi ở ghế như người vô hồn, tôi không nghe được hết cuộc nói chuyện giữa mẹ con cậu ta.
Tôi không đả động, không hỏi dò, tôi muốn cậu ta suy nghĩ rồi nói chuyện với tôi, muốn lừa tôi, cho dù yêu nhưng chỉ nói thật 80% thì tôi sẽ không bao giờ tin tưởng hết được.
Người làm ba của con tôi, tôi dù bước đi thì cũng không thể cho người muốn phá tan cái gia đình tôi nhẫn nhịn mấy năm qua.Mấy hôm trước tôi đã khóc rồi giờ nên cứng rắn chờ đợi chính người chồng ấy xuống nước trước mặt tôi.
Một đêm mỗi người một góc, mỗi người một suy nghĩ khác nhau.
Sáng hôm sau tôi vẫn ở nhà, tôi ở trong phòng ngủ Hoàng An ở ngoài, cậu ta chưa làm gì được vì mặt còn sưng, anh hai tôi đánh khéo tối về sướng cười nhe răng mất.
Đánh mà còn may con người ta chưa có rơi cái răng nào không lại chết dở tôi, tôi mà phải bỏ tiền đi cho cậu ta trồng răng giả thì….
tiếc lắm!!!
Một ngày, hai ngày, ba ngày chúng tôi không nói chuyện, tôi tự nấu cơm ăn, Hoàng An có lì lợm ăn chung tôi cũng chỉ coi như trước kia em làm người vợ hiền với cậu ta.
Một tuần sau, hôm nay vừa đi làm về gặp ngay Hoàng An ngồi ở ghế sofa trước bàn còn cuốn sổ nhỏ của tôi.
Tôi không ngỡ ngàng, tôi đi vào phòng tắm xong, thay một chiếc váy hôm nay tôi muốn đi gặp Dương để bàn việc làm.
Cuốn sổ Hoàng An cầm không có gì ngoài những dòng tâm sự của tôi, chẳng dính líu đến việc kinh doanh ngầm của tôi cả.Tôi vừa đi ra khỏi phòng Hoàng An giọng run run gọi tên tôi.
"Diệp Ngọc!"
Tôi đứng lại nhìn cậu ta ý nói cậu ta muốn nói gì thì nói luôn tôi còn đi có việc.
Cậu ta hiểu ý tôi, ai biết cậu ta hỏi ra tôi còn tưởng cằm mình rớt luôn rồi.
"Em mặc đẹp để đi gặp thằng bồ cũ của em tên Bách à?"
Tôi muốn cười lắm luôn ấy, cậu ta cùng tôi đã im lặng 1 tuần rồi, tôi không muốn nói, trước nếu mẹ chồng tôi nói với cậu ta thì tôi đã đi theo suy nghĩ của tôi khi anh hai tôi gọi điện thoại rồi.
Nhưng giờ đã khác!
Một người phụ nữ luôn phải đường lui, tôi cũng vậy, tôi có con gái, dù là lầm lỡ say mới có bé thì con bé hiện tại là vật vô giá với đối với tôi.
Tôi làm mẹ, tôi cũng phải cho mình và con có một cuộc sống tự do chứ không thể dựa vào người khác mãi, nếu một ngày chúng tôi không sống với nhau vậy tôi và con là người thiệt thòi.
Đàn ông họ chia tay hôm nay ngày mai họ có thể lên giường với người khác.Nhưng người mẹ lại khác, nếu muốn đi bước nữa còn phải nhìn vào đứa con của mình.
Nếu không như vậy tôi không ở với Hoàng An năm năm qua.
[Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ uống nước lã người ơi!]
Chẳng tự nhiên người ta có câu ví đâu.
Nên tôi lo xa vì tương lai mà thôi.Từ khi biết chồng mình nói dối không đúng hết sự thật tôi có yêu cũng chỉ một nửa, tôi không dám giao cả cuộc đời cho người chưa thật lòng với mình.
"Tôi đi công việc."
"Em không có gì nói với anh sao?"
"Không!!"
Tôi hờ hững trả lời, có chuyện gì để nói khi cậu không dám đối diện trả lời, đối diện nhận sai.
Tôi từng cho cậu ta một cơ hội rồi, đâu còn cho thêm được nữa.
"Anh!!!"
"Hãy nghĩ cho kỹ, tôi giờ bận rồi có chuyện gì tối về hãy nói."
Tôi đi ra cửa xuống dưới tầng hầm lấy xe đi đến điểm hẹn.
Hoàng An ở trong nhà cậu ta nhìn bóng dáng Ngọc đi khuất, chân đá vào ghế Sofa.
"Mẹ kiếp!!! đau đầu quá!"
Cậu ta ngồi xuống ghế lấy điện thoại gọi cho Thiệu Trung.
[Gọi gì vậy An?]
"Việc tớ nhờ cậu đã giúp tớ chưa?"
[Cậu muốn biết vợ cậu thật sự có anh người tên Bách không đó à?]
"Ừ!!"
[Cậu làm vậy có phải ghen quá mức không An?]
"Tớ không thể chịu nổi việc vợ mình quen người đàn ông khác, tớ sai tớ nhận nhưng tớ thật sự đi vào ngõ cụt rồi."
[Haizz!!! Cậu biết sai nhưng không dám đối diện nói với vợ cậu?]
"Tớ sợ, tớ sợ nói ra hạnh phúc này tan vỡ thôi Trung."
[Cậu cũng biết sợ?]
–l"Biết, tớ đã biết từ năm năm trước rồi, từ lúc tớ giấu đi việc tớ bị lẫn một chút tình với Lan rồi!"
[Cậu….
giờ tớ mới biết cậu không chỉ ngu mà còn ngu