Kinh hồi (tam)
Buổi trưa bày mâm cơm, dì nói đây là ăn mừng Thích Ẩn tỉnh dậy cả nhà đoàn viên, nhất định phải bày một bữa tiệc.
Dì bảo Tiểu Viên chạy đi chạy lại, Thích Ẩn chủ động xuống bếp, đun dầu, băm gừng tỏi, sau đó cho thịt vào, khói bay nghi ngút, lờ mờ không thấy rõ mặt người.
Múc thịt ra đĩa, dì khen không ngớt, tự tay mang lên bàn.
Kỳ thật lúc trước ở Diêu gia, hắn cũng phụ trách việc xào rau, chỉ là dì chưa bao giờ khen hắn.
Thích Ẩn ngồi vào bàn, cả nhà vây quanh bàn bát tiên, không khí hoan hỉ bao trùm cả khuôn mặt.
Hôm nay dì cao hứng, làm dượng cũng thơm lây, không bị ăn mắng.
Thích Ẩn cũng cười, dượng rót rượu cho hắn, Thích Ẩn uống từng ly từng ly, uống đến mặt đỏ đỏ hồng hồng.
Cuối cùng bầu rượu sắp cạn, Thích Ẩn rót rượu ra chén, loạng choạng đứng dậy, nói: “Dì, ly này con kính dì.”
“Cái đứa nhỏ này, sao uống nhiều vậy?” Dì oán trách liếc hắn một cái.
Thích Ẩn đi đến trước mặt nàng, ánh mặt trời len lỏi qua cửa sổ tiến vào, chiếu trên mặt nàng, mặt mày nàng xinh đẹp, có loại thần khí tú trí, nàng là tỷ muội của mẹ hắn, nhất định rất giống nhau.
Chỉ là ngày thường hay tức giận, khóe mắt dày thêm mấy cái nếp nhăn.
Thích Ẩn chạm chạm vào chén rượu nàng, phát ra tiếng, nói: “Dì, con có một số việc muốn thú thật với dì.
Khi còn nhỏ hộp phấn của dì có một con bọ rùa, đúng lúc biểu ca nuôi một hộp to, giấu ở trong phòng.
Dì tưởng biểu ca thả ra, kỳ thật không phải, là con thả.
Con bắt nó, cố ý giá họa cho biểu ca.
Dì dùng son phấn dính bọ rùa, nổi sởi trên mặt nửa tháng, biểu ca cũng bị dì đánh đến mức không xuống giường nổi.”
Dì sửng sốt một lúc lâu, cười nói: “Con đấy, khi còn nhỏ bướng bỉnh, không hiểu chuyện, ta biết rồi.
Thôi, đều là chuyện cũ năm xưa, nhắc làm gì?”
Thích Ẩn cúi đầu nhìn chén rượu, phản chiếu gương mặt cười khổ của hắn.
Bọn họ cũng không biết, thật ra hắn là một đứa hẹp hòi, bọn họ đều thấy hắn vâng vâng dạ dạ, nói gì nghe nấy, không ai biết đáy lòng hắn từ lâu đã vô cùng tức giận.
Hắn lại nói: “Kỳ thật mọi người đối xử với con không tệ, có chỗ ăn chỗ ở, còn có thể đi học.
Trong nhà không có nhiều tiền, con lại không phải nhi tử dì.
Dì là thê tử Diêu gia, theo lý mà nói đã không còn là người Mạnh gia, nhưng người vẫn cưu mang con.
Bây giờ con rất hối hận lúc trước tráo chén canh dưỡng nhan của dì, nếu không đổi, ít nhất dì sẽ không ôm nỗi hận với dượng mà chết đi.”
Mấy lời nói không đầu không đuôi, làm dì cả kinh á khẩu, Thích Ẩn không đợi nàng phản ứng, dùng sức ôm nàng, nói giọng khàn khàn: “Dì, xin lỗi.”
Lại đến trước mặt dượng, rót rượu đầy ly, uống một hơi.
Cổ họng nóng rát, giống như bị dao cắt, Thích Ẩn thở dài, nói: “Dượng, dượng có nhớ không, dượng đến ngõ Điềm Thuỷ tìm kỹ nữ, bị dì bắt gặp, ăn bạt tai ngay trên đường, rồi bị lôi về nhà.
Người trên đường nhìn thấy, dượng rất mất mặt, một tháng sau cũng chưa dám ra khỏi cửa.”
Dượng thấy xấu hổ, đưa tay sờ sờ trán Thích Ẩn, nói: “Đang êm đẹp nhắc chuyện này làm gì, chẳng lẽ phát ngốc rồi?”
“Lần đó, là con mách lẻo với dì.
Chân trước dượng vừa ra khỏi cửa, con liền cố ý đánh thức dì đang ngủ trưa, nhắc dượng trước mặt dì.
Dì tìm không thấy người, hỏi con dượng đi đâu, con nói không biết, nhưng có vẻ như thấy dượng cầm hộp phấn, dì liền đoán được dượng đi ngõ Điềm Thuỷ.” Thích Ẩn hít vào một hơi, nói, “Xin lỗi, dượng, rất xin lỗi.
Thực sự dượng chưa từng đắc tội với con, đôi khi bị dì mắng còn nói đỡ cho con.
Con chỉ là hận dượng không thương con, xin lỗi.”
Dượng không biết nói gì, ngơ ngác mở to mắt nhìn hắn cuối cùng đi đến trước mặt lão thái thái.
Lão thái thái ngồi ở ghế con, ngơ ngẩn mà nhìn hắn.
Bà đã rất già rồi, gương mặt úa vàng, giống như giấy cứng dính nước phơi khô lại, rất nhăn nheo.
Bà vươn tay, giữ chặt Thích Ẩn, lẩm bẩm gọi: “Tiểu Ẩn…”
“Tổ mẫu.” Thích Ẩn ngồi xổm xuống.
Hắn đối với bà luôn ỷ lại, từ nhỏ hắn đã cảm thấy, lão thái thái là người hoà ái nhất Diêu gia.
Ít nhất bà sẽ dẫn hắn đi hai dặm đến chợ mua đồ ăn, ít nhất bà sẽ cho hắn bạc cưới vợ, mặc kệ là mục đích gì, là nỗi khổ tâm gì.
Hắn cảm thấy mình thật buồn cười, những trò ấm áp giả dối, nhưng lại không muốn từ chối nó.
Thích Ẩn nói: “Bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cháu trai cũng đi tiên sơn, một mình lẻ loi tại Ngô Đường.
Lúc trước khi đi, nên dập đầu với người.”
Dì dượng hai mặt nhìn nhau, dì hoảng sợ vò khăn, nói: “Đứa nhỏ này điên rồi à? Nói mớ cái gì vậy?”
“Còn có Diêu Tiểu Sơn,” Thích Ẩn nhìn về phía Phù Lam, thanh niên trầm tĩnh ngồi trong góc, im lặng nhìn hắn, “Không biết vì sao, biểu ca biến thành Phù Lam.
Con cũng xin lỗi biểu ca, nó đi học ở trường, thầm mến nhi nữ của phu tử Trương tiểu thư, mỗi ngày về nhà trốn trong phòng viết thư tình.
Có một lần con dọn phòng, vô tình thấy được, sau đó con kẹp đống thư tình vào sách của nó.
Phu tử chấm bài nhìn thấy, giáo huấn nó một phen.
Sau lần đó, cả trường chế nhạo biểu ca tận một năm.”
“Tiểu Ẩn! Đừng nói nữa, con đang ngốc, đợi lát ta bảo dượng đi tìm đại phu cho con.
Con về phòng nghỉ ngơi ngay, đi mau.” Dì đứng ngồi không yên, đi tới cửa kéo Thích Ẩn.
Thích Ẩn lắc đầu, tránh nàng ra, đi ra nhà chính, quỳ xuống trước ngạch cửa.
Nước mắt nhẫn nhịn hồi lâu cuối cùng cũng rơi xuống, tâm như cái túi rách miệng, mười mấy năm bi oán giờ phút này tuôn trào cả ra.
Hắn rũ đầu nói: “Lão thái thái nói đúng, nuôi con thành một con sói con, tâm địa ương bướng, lòng dạ tàn nhẫn, mọi người không nên dưỡng con.
Bởi vì con, trong nhà mới không có nổi một ngày yên tĩnh, con xin lỗi mọi người.”
Mọi người ngơ ngác mà nhìn hắn, mãn đường yên tĩnh không một tiếng động.
Thích Ẩn im lặng tập trung dập đầu, mỗi cái dập đều kêu ra tiếng, máu chảy từ trên trán xuống.
Thích Ẩn để đầu ở ngạch cửa, nhắm mắt lại.
Tiếng gió tịch mịch, bóng cây ô cựu thưa thớt lay động trên người hắn, dì, dượng, Diêu Tiểu Sơn… Một loạt khuôn mặt hiện lên trước mắt hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn mở lòng, đối mặt với nỗi uất ức và bi thương mười mấy năm qua.
Hắn chính là xấu xa như vậy, cả nhà dì không thích hắn, hắn cũng không thích bọn họ.
Hắn có một ngàn cách làm cho cả nhà họ khổ sở, trả thù một cách ấu trĩ và buồn cười.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, qua một hồi hoạ quái điểu, khiến dì bọn họ cửa nát nhà tan, từ nay trên thế gian sẽ chẳng còn mấy ai có quan hệ huyết thống với hắn nữa.
Từ nay về sau, dì sẽ không bao giờ ghét hắn, cũng không thể nào thích hắn nữa.
Người chết không đuổi được, thì ra vẫn luôn mắc kẹt trong lòng hắn, mối thâm thù đại hận này chớp mắt như hoa trong gương trăng trong nước, như một trò cười, bị vận mệnh đùa cợt, biến mất trong phút chốc.
Quay đầu lại nhìn, một mảnh tịch mịch mênh mang, bỗng nhiên, mười mấy năm ân oán ở Ngô Đường, cứ như vậy mà tan biến.
“Dì, dượng,” Thích Ẩn nhẹ giọng nói, “Tạm biệt.”
Trong lúc ngẩn ngơ, hắn tựa như nghe được tiếng ai đó thở dài, giống một làn khói tan vào trong gió, phe phẩy sợi tóc hắn.
Nơi hắn không nhìn thấy, dì, dượng, tổ mẫu cùng Tiểu Viên dường như tan biến, dần dần trở nên mơ hồ.
Bọn họ tựa như quỷ hồn trộm đi ra từ kẽ hở thời