Kinh hồi (tứ)
Nếu biết là gì thì tốt rồi, Thích Ẩn từng gặp quái điểu, lại còn kinh qua sơn tặc Phượng Hoàn Sơn, nói thế nào cũng là một tấm chiếu từng trải sự đời.
Nếu không phải là thứ gì đó kinh khủng đến mức thiên nộ nhân oán, không dễ gì doạ được hắn.
Nhưng vấn đề là, ngoài cửa không có cái gì cả.
“Ngươi có cách đúng không?” Thích Ẩn hỏi Vân Tri.
“Không.”
“Thế sao ngươi lại trấn tĩnh như thế?”
Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục, trong lòng Thích Ẩn sợ hãi, kéo ghế ngồi cách xa cánh cửa một chút.
Vân Tri vung tay lên, trên cửa hiện ra nhiều điểm sáng lấp lánh, “Ta đã vẽ một tấm phù, bọn nó không vào được đâu.
Yên tâm đi sư đệ, hai ta nhàn rỗi trong mộng cả đời vẫn được đấy chứ.
Nhưng mà ở trong một tấc vuông này, uỷ khuất sư đệ ngươi ngày ngày phải ngắm gương mặt của sư huynh rồi.” Nói xong, hắn lấy chậu than từ tay áo Càn Khôn ra, búng tay một cái, than đen cháy lên ngọn lửa màu xanh lá.
Hắn lại lấy mấy miếng thịt tươi từ trong tay áo ra, xuyên lên thanh kiếm, cứ vậy mà vui vẻ thoải mái nướng thịt.
“…” Thích Ẩn cạn lời, “Ngươi đối xử với kiếm của ngươi như vậy sao?”
“Kiếm là để dùng, trảm yêu trừ ma hay nướng thịt, đều là dùng cả.”
“Bảo sao kiếm ngươi lại gọi là Hữu Hối,” Thích Ẩn nói, “Làm kiếm của ngươi vô cùng hối hận.”
Đang nói, tiếng đập cửa dần dần lặng đi.
Thích Ẩn đứng dậy hé cửa nhìn ra, bên ngoài vẫn không có gì cả.
Hắn vừa định lui vào, đột nhiên con ngươi co lại, hắn phát hiện dưới bậc thềm có mấy vết cào, như là bị bừa cào vuốt qua.
Chẳng lẽ là Ngốc Ca vác bừa cào tới? Cũng không đúng, cho dù y không thích nói chuyện, cũng không thể nào im lặng gõ cửa như thế.
Vân Tri đưa một miếng thịt cho Thích Ẩn, Thích Ẩn không có tâm tư mà ăn, cự tuyệt.
“Nếu như ngươi giao chiến với Lan Tiên cô nương, có bao nhiêu phần thắng?” Thích Ẩn hỏi.
“Cô nương này có thể một lần dệt bốn cái mộng cảnh, Ngốc sư đệ tới giờ còn chưa ra được, cũng có chút đạo hạnh.” Vân Tri chống cằm trầm ngâm, “Nhưng ngoại trừ dệt mộng, Mộng Mô cũng không có bản lĩnh nào khác, có thể thử một lần.”
Cái đám người Phượng Hoàn Sơn này một người cũng không tin được, Vân Tri tuy có thể ngự kiếm, công lực cũng thuộc dạng gà mờ.
Ước chừng không thể đợi nữa, chẳng lẽ phải đối mặt với cẩu tặc Vân Tri này cả đời sao.
Thích Ẩn ngẫm nghĩ thấy khó chịu cả người, chẳng thà ở với Phù Lam còn hơn.
Cuối cùng Thích Ẩn nói: “Cũng không thể ngồi chờ chết, không bằng chúng ta ra ngoài nhìn thử.
Mặc kệ bên ngoài là thứ gì, ông đây sợ chắc.”
Vân Tri vô cùng sảng khoái, lập tức tắt than hỏa thu vào tay áo Càn Khôn.
Thích Ẩn lấy kiếm sắt của mình ra, lưng tựa lưng cùng hắn đi ra cửa, phòng ngừa bên ngoài có gì đánh lén.
Đi xuống bậc thềm, chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Thích Ẩn nhẹ nhàng thở ra, ôm kiếm quan sát.
Một cái hàng rào xập xệ, cỏ đuôi chó mọc cao mọc thấp, cây cơm cháy* gì gì đó.
Đất rất nhão, dính đầy giày.
Mới vừa rồi cách cánh cửa không thấy rõ, giờ ra đây mới thấy mặt đất toàn là vết bừa cào, dài ngắn ngang dọc đan xen, quái dị vô cùng.
Xoay đầu lại nhìn, trên cửa đầy những lỗ lồi lõm, chật kín như côn trùng.
Lỗ vẫn còn rất mới, tất cả đều do cái thứ không rõ lai lịch lúc nãy gõ ra.
Con mẹ nó này rốt cuộc là cái gì vậy? Thích Ẩn nghĩ không ra, chẳng lẽ là nhiều yêu quái gõ cửa cùng lúc, gõ xong lại kéo bừa cào ra cào đất.
Mặc dù không biết yêu quái này có lai lịch gì, nhưng đầu óc nhất định có chút vấn đề.
Đang ngồi xổm tự hỏi, có thứ gì đó lách cách dừng trên đỉnh đầu hắn, hắn hoảng sợ, thứ kia chui vào cổ áo hắn, nhẵn nhụi mà lạnh lẽo.
Thích Ẩn rùng mình, vòng tay ra sau lưng túm lấy, cầm lên nhìn, nhất thời ba hồn bảy phách đều bay lên trời.
Đó là một con rắn màu xanh lẫn trắng, ngay lập tức hắn bắt lấy đầu rắn, cái đuôi liên tục cong lên quấn lấy cánh tay hắn.
Thích Ẩn giật mình, dùng sức ném nó đi, nhảy đến bên cạnh Vân Tri.
Vân Tri cười nói: “Một con rắn thôi mà.” Tay phải kháp Ngự Kiếm Quyết, Hữu Hối bay vèo qua, chém đôi con rắn.
Bỗng nhiên Thích Ẩn nghĩ đến điều gì, hỏi: “Vân Tri, năm đó là yêu quái gì đã ăn thịt cha mẹ ngươi?”
“Xà yêu.”
Hỏng rồi.
Thích Ẩn vừa định nói chuyện, bầu trời như đổ một trận mưa lớn, dội lên mặt đất kêu vang, Thích Ẩn nhìn kỹ, tất cả đều là rắn, xiêu xiêu vẹo vẹo lăn lộn trên mặt đất, có mấy con còn tụ lại một chỗ, kết thành một ổ.
Đám rắn này có xanh, có trắng, có hoa văn như mai rùa thường gặp ở nông thôn.
Thích Ẩn kinh hoàng, kêu lên: “Mưa rắn đó! Vào nhà đi!”
Đã muộn, bọn họ còn cách phòng một đoạn ngắn, nhưng rắn bò đầy đất.
Vân Tri bảo hắn trấn tĩnh, lần nữa bấm tay niệm thần chú, Hữu Hối kiếm vừa động, ngay lập tức xuất hiện hàng loạt thanh kiếm bay lên, ánh sáng lạnh lẽo của phi kiếm xuyên qua màn mưa rắn, kiếm quang như thuỷ triều áp bách, cơn mưa rắn lập tức tan tành, máu thịt văng tung toé.
Thích Ẩn lần đầu thấy kiếm thuật này, ngây ngẩn cả người.
Thì ra đây là Phượng Hoàn Ngự Kiếm Quyết, kiếm tùy tâm động, mũi nhọn lướt qua không ai có thể kháng cự.
Nhưng mà cơn mưa rắn vẫn không ngừng, mấy con ở xa xa co rút vài cái, rít gào truyền tin kêu gọi đồng bọn, trong nháy mắt tầng tầng lớp lớp bao vây bọn họ.
Vân Tri giương ngón trỏ vẽ vài đường, kiếm chiêu chợt biến, kiếm quang như những bông tuyết dệt thành một tấm lưới to lớn, không nhanh không chậm bao bọc lấy hai người, khởi động ra một cái kết giới.
“Vừa rồi gõ cửa chính là đám rắn này.” Thích Ẩn nói, hắn sớm nên nghĩ đến, chẳng trách vì sao hắn lại không nhìn thấy, đám rắn bám vào cửa dùng đầu gõ, đương nhiên cái gì hắn cũng không thấy.
Mấy vết cào trên mặt đất là dấu vết rắn bò, chỉ là hắn quá nhớ Phù Lam, luôn nghĩ đến cái bừa cào trước.
“Nghỉ một lát nghỉ một lát, chờ hết đám này lại tính tiếp.” Vân Tri nói.
Đám rắn dừng lại một chút, Thích Ẩn đột nhiên nói: “Còn thịt không? Cho ta một miếng.”
Vân Tri đưa cho hắn một miếng thịt, Thích Ẩn đa tạ, nói: “Đừng lo lắng, chúng ta ráng cầm cự chút nữa.
Lúc trước ta nói với sư phụ, nếu bình minh ta còn chưa về, người sẽ xuống núi tìm chúng ta.
Hiện tại tính theo canh giờ, hẳn là sẽ nhanh thôi.”
“Sư đệ quả nhiên nghĩ chu đáo, nếu sư phụ tới, chắc chắn có thể cứu chúng ta.”
“Ai, ngươi xem, đó có phải sư phụ chúng ta không?”
Thích Ẩn giương tay áo lên, trên trời quả nhiên xuất hiện một thân ảnh béo lùn, chao đảo rơi xuống như một cái đèn lồng lắc lư trong gió.
Ánh mắt Vân Tri cũng sáng lên, sư phụ này của hắn trước giờ không đáng tin cậy, bình thường đều ngủ cho tới lúc mặt trời đã lên cao, trời sụp đất nứt kêu cũng không dậy, không thể tưởng tượng được lần này lại đến kịp lúc.
Thích Ẩn cùng Vân Tri vẫy tay với thân ảnh kia, la lớn: “Sư phụ! Sư phụ!”
Bỗng nhiên từ đâu ra một luồng bóng đen, xẹt qua thân ảnh Thanh Thức đang rơi xuống, Thích Ẩn cùng Vân Tri trơ mắt nhìn bóng dáng kia bị chém làm đôi, rơi lả tả như lông chim phiêu lãng trong gió.
Một con yêu quái lông đen lơ lửng giữa không trung, trong miệng ngậm nửa thân trên của Thanh Thức, hờ hững nhìn hai người phía dưới đang trân trối.
“Không phải ta đã nói là ta không thích yêu quái sao……” Thích Ẩn nghĩ thầm, gương mặt biểu tình phức tạp.
Yêu quái kia như một con chích mô*, bốn vó đạp không, toàn thân lông đen, nhưng gương mặt lại trắng toát, mặt mày thon dài, là khuôn mặt của nữ nhân, nhìn ra được là mặt của Lan Tiên.
Bộ dạng đó quả thực giống một con chích mô lông đen to lớn nhưng trên đầu lại gắn mặt của nữ nhân, trông thật ghê tởm.
Chích mô lông đen to lớn há mồm phun Thanh Thức ra, nói: “Vân Ẩn, vốn dĩ ta đã thả ngươi đi, vì sao ngươi còn đến tìm chết?”
“Vì tên sư huynh ngốc này của ta.” Thích Ẩn gãi gãi đầu, nói, “Lan Tiên cô nương, ngươi nói mẫu thân ngươi bị nhốt trong lao, cái nhà lao đó chắc là kết giới kinh thiên đi.
Oan oan tương báo bao giờ mới dứt? Không bằng ngươi xuống đây, cùng nhau nói chuyện.
Chúng ta có thể giúp ngươi cầu xin sư phụ, thả mẹ ngươi ra.
Như vậy được không?”
“Sư phụ ngươi đã mất mạng, còn cầu xin cái gì?” Lan Tiên cười lạnh, đột nhiên sửng sốt,