Bạch Lộc (nhị)
“Đều ở đó,” Thanh Thức nói, “Vô Phương Sơn đoán, có lẽ trong Ba Sơn có lưu lại pháp trận Đại Vu gì đó, thần thức của người nào không đủ mạnh, sẽ bị ngăn lại.
Tìm kiếm bốn ngày, thần thức tan biến gần một nửa, bọn họ vẫn không thu hoạch được gì.
Một khi thần thức hoàn toàn biến mất, bọn họ sẽ vô pháp liên lạc với Vô Phương Sơn.
Nhằm đảm bảo an toàn, Vô Phương Sơn quyết định đường về.
Không cần tìm kiếm nữa, Tông Minh trưởng lão lệnh cho mọi người ngự kiếm.
Nhưng bọn họ phát hiện, Ngự Kiếm Quyết cũng mất đi hiệu lực.
Ở tòa núi đó, không thể thi triển bất kỳ pháp thuật nào.”
“Có phải có cấm chế gì không?”
“Vô Phương Sơn cũng đoán vậy, nhưng bọn họ tìm thật lâu, cũng không tìm được biện pháp nào giải cấm chế cả.
Rơi vào đường cùng, đành phải đi bộ trở về.
May mà lúc kim la bàn chuyển động có phát ra âm thanh, bọn họ dựa vào đấy phán đoán phương hướng.
Đội ngũ càng ngày càng trầm mặc, mọi người đều rõ, đi vào lâu như vậy, lại liên tiếp gặp phải chuyện lạ, tâm tình chắc chắn không tốt chút nào.
Mỗi ngày ngoại trừ việc điểm danh, Tông Minh còn nghĩ cách gia tăng sĩ khí, thậm chí lúc nghỉ ngơi còn cố ý nói chuyện phiếm, nhưng đều không có hiệu quả.
Cuối cùng đến một ngày nọ, bên trong Hiểu Thế Kính chỉ còn lại thần thức của Tông Minh.
Dựa vào đấy mà phán đoán, hẳn là lúc ấy bọn họ đã tiếp cận được Ba Sơn.
Nhưng, đã xảy ra biến cố.”
“Biến cố gì?”
“Trước đây, bọn họ đều lấy dây thừng tương liên, giữ khoảng cách nhất định với nhau.
Người tu đạo không ăn không uống, đa phần tính tình quái gở, độc lập, không thích bị đụng chạm, người của Vô Phương Sơn đặc biệt như thế.
Cho nên lén đi cùng nhau hơn mười ngày, bọn họ hiếm khi chạm vào nhau.
Cho đến ngày đó, Tông Minh dùng thần thức truyền tin cho Hiểu Thế Kính, nói rằng túi càn khôn của hắn rơi xuống đất, lúc cúi đầu xuống để nhặt lên, không cẩn thận đụng vào đồng bạn bên cạnh.
Hắn nói, thân thể người kia lạnh như băng, là xác chết.
Hắn thử trao đổi vài câu, đồng bạn đó hoặc im lặng, hoặc đáp vài câu ngắn gọn.
Cuối cùng Tông Minh nói, hắn cho rằng bên cạnh hắn không còn người sống nào nữa.”.
Bạn đang đọc truyện tại || T rùmTruyện.
n e t ||
Thích Ẩn trố mắt cứng lưỡi, nói: “Không phải đâu, chẳng lẽ mấy người đi theo hắn mấy ngày đó đều đã chết? Người chết thì làm sao mà nói chuyện?”
Thanh Thức lắc đầu, “Không biết, không ai biết đã có chuyện gì xảy ra với bọn họ.
Có lẽ là có yêu quái nào đó chiếm cứ thân xác bọn họ, bắt chước bọn họ nói chuyện.
Có thể ngay cả chính họ cũng không biết mình đã chết.
Tông Minh cảm thấy không xong rồi, không sống được bao lâu nữa, dặn dò di ngôn, cắt đứt dây thừng tiếp tục lên đường.
Mấy thứ kia không đi theo hắn nữa, nhưng cho đến khi thần thức biến mất, gương cũng không thấy hắn đến được Ba Sơn, chúng ta cũng không chờ được hắn trở về Vô Phương Sơn nữa.”
“Cho đến bây giờ, các người vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Thức lắc đầu.
Chuyện này quá mơ hồ, hơn nữa có rất nhiều điểm đáng ngờ, Thích Ẩn nghe qua cảm thấy không giống sự thật.
Ngẩng đầu nhìn Thanh Thức, vẫn là bộ dạng phó lão thần tự tại kia, chắc là sẽ không bịa chuyện xưa dụ hắn đi? Thích Ẩn hỏi: “Người kể nhiều như vậy, quá nhiều chỗ kì quái.
Chỗ đó ngày trắng, đêm đen, lại là núi, trong núi không có cây sao? Bọn họ đi đường mà có mắt như mù, không va vào nhau à? Người đã chết rồi không có mùi hôi sao, bộ bọn họ không ngửi thấy mùi gì à?”
Thanh Thức cười nói: “Vấn đề ở chỗ này.
Sau này tiền bối Vô Phương nhớ lại chuyện kia, chỗ nào cũng kỳ quặc, chỗ nào cũng quái gở.
Trong núi rừng, làm sao đi thẳng một đường mà không bị cản trở? Trong núi có gió, sao lại không nghe thấy tiếng lá rụng? Trong núi có mưa, sao không thấy cơn mưa đổ như trút nước nào cả? Mà quan trọng hơn là, cho dù là mười hai người kia hay là Vô Phương Sơn, vậy mà không ai phát hiện ra điểm kì quái, cứ để cho bọn họ thâm nhập Ba Sơn.”
Thích Ẩn nghe thấy mà sửng sốt, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được.
Nói thật, gì mà thần tiên gì mà Phục Hy Nữ Oa, ai đã từng gặp qua chứ? Chưa chừng nơi đó lại là một con đại yêu quái thần thông quảng đại âm thầm giở trò, hoặc là một con Bạch Lộc ăn nội tạng người sống.
Chẳng qua đám đạo sĩ này tu vi thấp, đánh không lại người ta, còn bịa ra một đống lý do lý trấu.
Thích Ẩn gãi gãi đầu, hỏi: “Chuyện đó thì liên quan gì đến ca ca ta?”
Thanh Thức nhìn hắn, nói: “Ba Sơn bí hiểm, có vào không ra, nhiều năm qua, không có yêu quái nào dám đến gần.
Thỉnh thoảng có một vài tiểu yêu bị thương hoặc lạc đàn dừng bên ngoài Ba Sơn nghỉ chân, yêu tộc ít, thiên địch cũng ít, ít nhiều cũng có cơ hội sống sót.
Mười tám năm trước, có một yêu quái rắn nước bị thương ở dưới chân Ba Sơn, sương trắng mờ biên giới.
Nó thấy một tiểu hài nhi đi ra từ màn sương, đó là lần đầu tiên yêu tộc Nam Cương thấy thứ gì đó bước ra khỏi màn sương trắng.”
“……” Thích Ẩn nói, “Người đừng bảo rằng hài tử kia là ca ca ta nhé.”
Thanh Thức cười sâu xa: “Thật không khéo, chính là y.
Đây là truyền thuyết đầu tiên về Phù Lam.
Đương nhiên, chỉ là truyền thuyết mà thôi, không ai biết là thật hay giả.”
“Sư phụ, người nghĩ nhiều rồi.” Thích Ẩn dốc hết ruột gan nói đỡ cho Phù Lam, “Phù Lam này không phải là Phù Lam đâu.
Ca ta chỉ là một tên ngốc đơn thuần đáng yêu, trùng hợp cùng tên với Trư Đại Vương mà thôi.
Đến nỗi chủng loại của y còn là dấu chấm hỏi, thiên hạ to lớn việc lạ gì chẳng có, nhiều thứ ta còn chưa thấy lắm.
Biết đâu ca ta là thần tiên nữa, người nói xem có phải không?”
Thanh Thức xốc xốc tay áo, nhìn về phía sườn núi xanh mát, mặt trời đỏ tươi như cắt giấy màu, lơ lửng giữa vòm trời xanh bạc.
Hắn cười nói: “Ngươi nói đúng, y là một đứa trẻ ngoan.
Lão phu sống hơn bốn mươi năm, đây là lần đầu tiên ta gặp hài tử như thế.” Hắn nhớ tới con ngươi của Phù Lam to mà đen nhánh, như một tấm kính cổ yên tĩnh, “Kể cả Nguyên Vi, cũng không có ánh mắt như thế.”
Nghe thấy đạo hào của Thích Thận Vi, Thích Ẩn sững