Bạch Lộc (tam)
Phù Lam gật gù, hỏi: “Ngươi muốn đi sao? Khi nào quay về Nam Cương, ta dẫn ngươi đi chơi.”
Biểu cảm của tiểu tử này nhàn nhã, giống như Ba Sơn thần điện là chỗ bán thức ăn, xách thêm cái rổ là có thể lắc lư đi dạo trong đó.
Thích Ẩn có hơi nghi ngờ, thử thăm dò hỏi: “Không phải chứ, ngươi đến từ chỗ đó thật ư? Hơn nữa ngươi chắc chắn… ta có thể đến sao?”
Phù Lam mờ mịt: “Sao lại không thể?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng nhiên Thích Ẩn cảm thấy tiểu tử này không đáng tin cậy chút nào, nhỡ đâu y dẫn Thích Ẩn vào trong đó, đi tới đi lui, Thích Ẩn biến mất, tiểu tử ngốc này còn kéo đi tiếp mà không phát hiện.
Thích Ẩn cạn lời, nói: “Có phải Ba Sơn có sương trắng, còn ăn thịt người không? Năm mươi năm trước có một nhóm tiên trưởng đi thám hiểm, chết toàn bộ kìa.
Một tên gà mờ như ta, hàng đạo sĩ ma trơi cũng không được xếp vào, ngươi có chắc ta có thể bình yên vô sự mà đi vào sao?”
Phù Lam sờ sờ đầu Thích Ẩn, nói: “Tiểu Ẩn rất đáng yêu, chúng nó sẽ thích ngươi.”
“Chúng nó?” Thích Ẩn sửng sốt.
“Là đống sương trắng ngươi nói đấy, thật ra không thể coi nó như sương mù, mấy thứ kia chỉ có tên ngốc mới thấy được,” Mèo đen suy nghĩ một chút, cảm thấy không thể giải thích rõ ràng, cuối cùng nói, “Có nói ngươi cũng không hiểu, sau này tự đi xem sẽ biết.
Chúng ta chỉ cần theo tên ngốc đi vào, sương trắng sẽ không ăn thịt chúng ta.”
Thích Ẩn vẫn còn ngờ vực, “Rốt cuộc chúng nó là thứ gì? Sương mù còn có thể ăn thịt người sao? Ăn như thế nào?”
“Tiểu Ẩn,” Phù Lam lẳng lặng nhìn hắn, “Lúc bọn họ tiến vào màn sương trắng kia vốn đã chết rồi.”
Thích Ẩn sửng sốt, hỏi: “Là ý gì?”
“Ngươi có nghĩ rằng, làm sao để xác định sự tồn tại của một người không?”
Tiểu tử này bình thường ngơ ngơ ngáo ngáo, vậy mà có thể đặt câu hỏi cao thâm khó lường như thế, Thích Ẩn không trả lời được, chỉ có thể lắc đầu.
Phù Lam chỉ chỉ đôi mắt y, “Nếu một người còn sống, nhất định sẽ bị nhìn thấy.
Cho nên bị nhìn thấy, là có thể xác định còn sống.
Ba Sơn sương trắng, không thấy được lẫn nhau, không thấy được thân người.
Thần giết người, không tru tâm, không cắt yết hầu, chỉ xoá đi sự tồn tại của bọn họ.”
Lời này của y mơ mơ hồ hồ, Thích Ẩn vẫn không lý giải được, nếu nói như thế, vậy thì người mù không tồn tại sao? Vậy cái này là gì? Thích Ẩn lại hỏi đến cùng cả nửa ngày trời, Phù Lam vốn đã kiệm lời, gặp vấn đề phức tạp như thế lại càng giải thích không rõ ràng.
Mèo đen còn ngốc hơn hắn, bởi vì nó cũng giống đám đạo sĩ kia một khi vào bên trong là rơi vào trạng thái có mắt như mù, chẳng qua dựa hơi Phù Lam mới giữ được cái mạng.
Thích Ẩn đành từ bỏ, nghĩ nghĩ sau này có cơ hội thì đi xem thử.
Ánh trăng nhảy nhót trên những khóm hoa dày đặc, mèo đen ôm vuốt nói: “Lúc ca ngươi bắt đầu có ký ức đã ngồi đợi ở đấy, tám tuổi phá sương mù đi ra, lăn lộn bên ngoài hai năm, gặp được lão phu.
Ba Sơn ngoại trừ ca ngươi thì không có lấy một sinh vật nào sống sót, nhưng cảnh sắc không tồi.
Phía sau thần điện có một dòng suối Bất Lão, đợi ngươi đến đó, bảo tên ngốc dẫn ngươi đi ngâm mình.
Mùa xuân có hoa sơn trà, mùa hè có thược dược, mỗi khi trăng tròn còn có thể nghe tiếng sáo trong gió, truyền thuyết thời viễn cổ có một Đại Vu cứ trăng tròn sẽ thổi một điệu sáo cho thần Bạch Lộc, sau này Đại Vu không còn nữa, tiếng sáo lưu lại trong gió.
Lúc nhỏ ban đêm ngươi cứ ầm ĩ không chịu ngủ, tên ngốc cứ ngâm nga điệu nhạc ấy ru ngươi.”
“Thần Bạch Lộc?” Thích Ẩn nói, “Sư phụ nói đó là tà thần, thích ăn tim gan hài đồng mà.”
Mèo đen nổi giận, nói: “Nói bậy gì đó! Còn ăn cả tim gan, vậy mà lão mập kia cũng nói được.
Lão phu nghe nói đạo pháp tiên môn các ngươi ngoại trừ kiếm pháp chú thuật, còn muốn tu tập đạo phái truyền thừa, nguồn gốc và sự phát triển của đạo.
Phượng Hoàn Thanh Hòa, Vô Phương Nguyên Doãn học từ cổ chí kim, biết nhiều vưu thuật.
Làm sao mà đại thần sinh ra cùng linh khí đất trời, không ăn không uống cũng không biết?”
Kẻ tám lạng người nửa cân, Thích Ẩn cũng không biết tin ai, chỉ có thể cười gượng: “Ông ấy nói là truyền thuyết, truyền thuyết mà thôi.”
Phù Lam lấy một con nai bằng gỗ ra, đặt vào lòng bàn tay Thích Ẩn.
Nai con đứng trên bàn tay, bốn chân thon dài, cái lưng bóng loáng như đồ sứ, trên người khắc hoa văn phức tạp tinh xảo, một đôi sừng rất dài, điểm xuyết vài nụ hoa be bé bên trên, như là đội cả mùa xuân trên cặp sừng.
Chú nai xinh đẹp như vậy, ai thấy cũng không thể nghĩ rằng nó ăn tim gan người được.
Thích Ẩn vô cùng tò mò mà sờ sờ, nói: “Đây là thần Bạch Lộc?”
Mèo đen nói: “Nó là thần bảo hộ Nam Cương chúng ta, yêu quái Nam Cương làm tổ trong lòng mẹ chúng nó nghe chuyện xưa của thần Bạch Lộc mà lớn lên.
Nó thích trẻ con, có đứa bé nào lạc đường, hoặc là đi nhầm vào cấm địa của tộc khác, nó sẽ hiện thân, đưa hài tử về nhà.
Rất lâu về trước yêu tộc đại chiến, một khi nghe thấy tiếng chân nai sẽ dừng trận, bởi vì người ta sợ Bạch Lộc thấy mọi người đánh nhau đổ máu sẽ thương tâm.
Nhưng bây giờ thế đạo đã khác, cho dù Thiên Vương lão tử có tới đây, yêu tộc cũng sẽ đánh đến mức ngươi chết ta sống.” Mèo đen liếm mép, tiếp tục nói, “Bạch Lộc của Nam Cương, tựa như Phục Hy Nữ Oa của Trung Nguyên.
Lúc trước chúng ta đi Ô Giang không tìm thấy ngươi, cũng là đại thần Bạch Lộc chỉ chúng ta đi Ngô Đường.”
Thích Ẩn sững sờ trong chốc lát, nhất thời cho rằng mình nghe lầm.
Hắn còn tưởng rằng đại thần Bạch Lộc với Phục Hy lão gia, Nữ Oa nương nương giống nhau, chỉ sống trong chuyện thần thoại xa xưa.
Không ngờ rằng nó hiển linh thật? Chỉ dẫn bằng cách nào? Chẳng lẽ phốc một cái đi ra từ làn khói trắng, nói với Phù Lam, hắc, tiểu tử ngốc, đệ đệ bảo