Cô khách (ngũ)
Quái điểu đứng ngay trong vại nước, gào thét thảm thiết, âm thanh đập thẳng vào mặt Thích Ẩn, mọi người kinh hãi thét chói tai.
Dì lôi Diêu Tiểu Sơn cùng tổ mẫu quay đầu bỏ chạy, Tiểu Viên cũng té ngã lộn nhào mà trốn đi.
Cửu cảnh quái điểu*, chín cái đầu nhăn nheo to như bàn tay vậy quanh Thích Ẩn, trong chớp nhoáng, đầu óc Thích Ẩn trống rỗng.
*Quái điểu chín đầu.
Phải chết thật sao? Mười tám năm nhân sinh thảm bại, rốt cuộc kết thúc tại đây.
Nhưng mà, ngay lúc này, chiếc vòng tay xâu mười tám hạt ngọc lưu ly bỗng nhiên rung dữ dội, Thích Ẩn cúi đầu nhìn, phù văn màu vàng trên mặt ngọc lưu ly sáng lên, lấp lánh như sóng nước.
Cùng lúc đó, ngọc lưu ly nhanh chóng nóng lên, cơ hồ muốn thiêu cháy cổ tay hắn.
Quái điểu thét lên một tiếng, chín cái mỏ đồng thời tấn công cả phía trước và sau lưng Thích Ẩn, phù văn bỗng nhiên chấn động, bỗng chốc cấp tốc tạo ra kết giới bao bọc lấy Thích Ẩn, quái điểu đánh bừa vào phía trên phù văn, thế nhưng bị dội ngược lại, ngã chỏng vó vào bụi hoa ở hành lang.
Phù văn biến mất, chuỗi hạt bỗng nhiên bị đứt, lăn lông lốc trên mặt đất.
Thích Ẩn định nhặt, quay đầu thấy quái điểu đang bò dậy, vội vàng thu tay chạy về phía hậu viện.
Ở đấy có cửa sau, có thể chạy trốn.
Thích Ẩn chạy rất nhanh, không lâu sau liền đuổi kịp tổ mẫu bọn họ, mọi người cùng chạy về phía cửa sau, tới rồi mới há hốc mồm, trên then cửa có cài khóa, chìa khóa còn ở trong phòng ngủ của dì.
Tiếng khóc của trẻ con ngày càng gần, mọi người vẻ mặt đưa đám nhìn nhau, bọn họ lúc này một người ở một lão bà bà, cộng thêm hai nữ nhân chân yếu tay mềm, đường nào chạy cũng không tiện, muốn trèo tường cũng không còn kịp rồi.
Thích Ẩn nhanh chóng quyết định: “Trốn vào nhà!”
Tất cả mọi người vào phòng tổ mẫu, Thích Ẩn nhẹ nhàng khép cửa lại, ngồi xổm dán vào tường.
Trong phòng tối đen, ánh trăng không biết bị mây đen che khi nào, cửa mà đóng lại, bên trong liền chìm vào bóng tối giơ tay không thấy năm ngón.
Âm thanh kêu khóc càng ngày càng gần, càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng chỉ còn cách một vách tường.
Tim mọi người treo ngược lên cuống họng, dóng tai nghe tiếng khóc cứ quanh quẩn ở cửa.
Trong lòng Thích Ẩn rất bất an, Diêu Tiểu Sơn nói còn tới hai con quái điểu, một con ở bên ngoài, vậy con kia đâu? Quái điểu kia thích chui vào trong bụng người, không phải là ở trong bụng của ai đó đi.
Trong lúc hoảng loạn hắn quên nhặt cái rìu về, hiện tại trong tay không có vũ khí gì.
Trán hắn chảy mồ hôi lạnh, những người khác đều sợ hãi quái điểu ngoài cửa, ngồi xổm dưới đất ở bên trong, chỉ có hắn cố ý đứng ngay cạnh cửa không đi, để tránh cùng bọn họ một chỗ bị đánh đến trở tay không kịp.
Xa xa lại vang lên âm thanh kêu khóc, trong lòng Thích Ẩn run lên, lặng lẽ chọc một lỗ ngay cửa sổ mà nhìn ra, chỉ thấy Cửu Đầu Điểu dính cùng dượng vốn dĩ bị hắn chém nát lại đứng lên, cái đầu vốn bị nghiền nát lại mọc ra từng chút từng chút thịt non mà khôi phục như cũ.
Thích Ẩn mở to hai mắt, quái điểu này giết không chết!
“Muốn diệt yêu quái thì phải moi tim nó,” Diêu Tiểu Sơn không biết từ đâu mọc ra, dọa Thích Ẩn một cái, “Ta nghe quỷ hỏa đạo sĩ ở chợ phía tây nói, không móc tim yêu quái thì sẽ không chết.” Gã chảy nước mắt nói, “Tiểu Ẩn, hôm nay ta chết chắc rồi phải không?”
“Đừng nói bậy, chờ trời sáng tiên nhân tới, chúng ta được cứu ngay.” Thích Ẩn rầu rĩ nói.
Trong bóng đêm có thứ gì đó lạnh lẽo bắt lấy cánh tay hắn, Thích Ẩn sợ run lên, cẩn thận nhìn lại thì là tổ mẫu.
Người nhà này rốt cục làm sao thế, lại chuyên đi dọa người? Lại có âm thanh xiêm y cọ xát truyền đến, hóa ra dì cũng tụ lại bên cạnh hắn, chỉ có một mình Tiểu Viên còn nán lại ở mặt đất phía bên kia.
Tổ mẫu chỉ chỉ Tiểu Viên, lại sờ sờ bụng chính mình.
Trong phòng quá tối, Thích Ẩn cố gắng nhìn thật lâu mới phát hiện, Tiểu Viên vẫn luôn ôm bụng, hiện tại cũng không nhúc nhích, giống như đã chết.
Thì ra quái điểu ở trong bụng Tiểu Viên!
Thích Ẩn tùy tiện bắt lấy cái ghế con làm vũ khí, mọi người đồng loạt gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Viên.
Thanh âm kêu khóc thanh lại tới nữa, cứ quanh quẩn ở cửa, kêu đến nỗi làm da đầu người ta muốn nứt ra.
Tiểu Viên vẫn không động đậy, ánh trăng không biết từ khi nào lại ló ra một chút, ánh sáng yếu ớt lướt qua cửa sổ, trong phòng sáng lên một chút.
Tổ mẫu bỗng nhiên kéo kéo ống tay áo Thích Ẩn, Thích Ẩn nghi hoặc mà quay đầu, dưới ánh trăng mặt tổ mẫu tái nhợt đến không còn giọt máu, giống như đeo một cái mặt nạ giấy.
Tổ mẫu run run, lại chỉ chỉ cái bóng trên mặt đất.
Trên mặt đất có ba cái bóng, bên trái là tổ mẫu, bên phải là Diêu Tiểu Sơn, ở giữa là Thích Ẩn.
Dì ngồi xổm phía sau bọn họ, cái bóng trùng với bọn họ nên không nhìn thấy.
Cái bóng này là như thế nào? Còn đang nghi hoặc, trên đỉnh đầu Thích Ẩn chậm rãi vươn ra chín cái bóng vừa dài vừa mảnh, rất giống đầu tóc bù xù.
Nhất thời Thích Ẩn lạnh từ đầu tới chân.
Bọn họ xoay đầu, thấy từ trong miệng dì duỗi ra chín cái cổ dài, dáng vẻ vặn vẹo mà đứng lên.
“Aaaaaaaaa”
Tổ mẫu cùng Diêu Tiểu Sơn tranh nhau chạy ra cửa, Thích Ẩn cách dì gần nhất, ả bổ nhào về phía Thích Ẩn, Thích Ẩn dùng ghế con chắn trước mặt ả, lại bị ả dồn đến mức ngã về phía cửa.
Sức lực của ả đột nhiên mạnh đến kinh người, đôi tay Thích Ẩn chống cái ghế con nổi cả gân xanh.
Đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng the thé, Thích Ẩn vừa chế trụ cái cổ dài của quái điểu đang bấu víu mình, vừa ngửa đầu nhìn lên, một con Cửu Đầu Điểu đang đứng trên mái hiên, giương chín đôi mắt hung ác nham hiểm mà nhìn chằm chằm Thích Ẩn.
Thích Ẩn quả thực khóc không ra nước mắt, con quái điểu rũ cánh, nhào thẳng về phía hắn.
Một luồng ánh sáng lạnh thấu xương bỗng nhiên xuất hiện, tựa như đêm tối nứt ra một góc.
Ánh sáng kia trực tiếp xuyên qua thân mình quái điểu, Thích Ẩn trơ mắt mà nhìn quái điểu bị chia năm xẻ bảy, máu đen hôi thối rơi xuống đầy đầu đầy cổ hắn.
Dì tựa như bị dọa sợ, đột nhiên run lên, chín cái đầu chim thu vào trong miệng, đồng thời dùng tay chân leo lên phòng.
Thích Ẩn bị một bàn tay tái nhợt xách cổ áo lên, quay đầu vừa thấy, đúng là hắc y nam nhân kia, trên vai y vẫn là con mèo béo ú như cũ, mèo mập nhảy vào trong lòng ngực hắn, miệng hé mở, phun ra một viên ngọc lưu ly vào tay hắn, “Lưu ly trừ tà, có thể thu liễm hơi thở, chắn yêu trừ ma.
Yêu ma chúng ta dựa vào hơi thở tìm người, cái thứ đồ vật này lại đem giấu khí tức của ngươi đi, khó trách chúng ta không tìm được ngươi.”
Thấy con mèo này nói tiếng người, Thích Ẩn thiếu chút nữa đem nó ném xuống.
“Ngươi ngươi ngươi ngươi……” Thích Ẩn trợn mắt cứng họng.
Cửu Đầu Điểu còn đang kêu the thé, dượng cùng dì mồm nhả cổ chim đuổi theo Diêu Tiểu Sơn và tổ mẫu chạy vòng quanh sân, lại cố tình không chạy về hướng của Phù Lam và Thích Ẩn hết lần này tới lần khác.
Mèo đen nói: “Ta nói ngươi đứa nhỏ này gan cũng to lắm, dám coi yêu trứng như bảo bối.
Cô Hoạch Điểu này ăn nội tạng con người, lại vừa mới nở, đúng lúc đang đói, nếu không có lão phu cùng Tiểu Ngốc kịp thời đuổi tới, đứa nhỏ ngươi đã mất mạng rồi.
Đúng rồi, mẹ ngươi đâu, như thế nào lại không thấy nàng?”
“Cứu mạng a! Cứu mạng a!”
Thấy bên kia mái hiên Diêu Tiểu Sơn đã bị dượng đuổi kịp, Thích Ẩn không nhiều lời vội chắp tay thi lễ với Phù Lam, “Thỉnh cầu đại nhân ra tay cứu biểu ca tổ mẫu ta, Thích Ẩn vô cùng cảm kích!”
Phù Lam không nhúc nhích, chỉ vào mái hiên nói: “Có người tới.”
Vừa dứt lời, nóc nhà truyền đến tiếng gào thét sắc nhọn, như thể muốn xỏ xuyên qua đầu.
Một luồng ánh sáng trắng như tuyết ngay lập tức truyền đến, đồng thời xuyên thủng ngực bụng dượng và dì.
Máu bắn tung tóe, thân hình hai người cứng lại, như cái bao bị rách gục trên mặt đất, không động đậy nữa.
Kiếm quang bay lượn trên không trung, mây đen tiêu tán, ánh trăng lại hiện lên giữa bầu