Sơn tặc (nhất)
Phù Lam và Thích Ẩn đứng ở đầu trấn, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
"Yêu nhân lão huynh, ta nói mười lần rồi, ta không phải tân nương của ngươi." Thích Ẩn bất đắc dĩ nói.
"Là ngươi." Phù Lam nói.
"Không phải ta."
"Là ngươi."
"Không phải ta..."
Phù Lam vẫn rất chắc chắn, "Là ngươi."
"..." Bọn họ lặp đi lặp lại đoạn đối thoại này mười lần, bây giờ là lần thứ mười ba.
Thích Ẩn sắp điên rồi, lại hỏi ngược lại: "Sao ngươi biết là ta?"
Phù Lam ngoẹo đầu nhìn hắn nửa ngày, Thích Ẩn bị ánh nhìn của y làm cho nổi da gà.
Đúng lúc Thích Ẩn nghĩ y không nói được đáp án, thì Phù Lam tiến lên một bước, kéo hắn vào trong lòng.
Sau đó bên cổ ấm ấm nóng lên, là Phù Lam dụi vào cổ hắn, hít sâu một cái.
Thích Ẩn bùng nổ, da gà nổi lên đầy người, đẩy Phù Lam một cái, che cổ chạy ra xa, kêu lên một tiếng: "Ngươi làm gì vậy!"
"Đúng khí tức này," Phù Lam nhìn hắn, "Ngươi là Chó Con."
"Ấy, tên nhóc này." Mèo đen nói, "Khi ngươi còn bé chúng ta dắt ngươi theo, khi đó tên ngốc này mười hai, ngươi mới bốn tuổi, ngày nào cũng bám đuôi đi theo gọi hắn là ca ca.
Về sau ma tộc xâm chiếm Nam Cương, lão phu và tên ngốc mới rời khỏi Ô Giang.
Ai biết đánh một trận lâu như vậy, mẹ ngươi...!thôi, nhóc con, ngươi ở nhân gian không có thân thích, chẳng bằng đi theo chúng ta đi.
Ca ca ngươi hiện giờ là yêu ma cộng chủ, ít nhất cũng có thể bảo hộ ngươi."
"Yêu ma cộng chủ?" Thích Ẩn nhếch miệng, "Vậy vị miêu gia này, chắc là Dữ Tang?"
"Chính là lão phu."
Dữ Tang dáng dấp thế nào Thích Ẩn cũng không biết, nhưng trên bố cáo vẽ hình dáng của Phù Lam - là một con heo.
Thích Ẩn nhìn đầu heo trên bố cao, lại nhìn gương mặt trắng nõn của Phù Lam, hỏi dò: "Lão huynh, ngươi nói ngươi là Hoàng đế Nam Cương, vậy ngươi là heo sao?"
Phù Lam lắc đầu.
"Vệ đội tùy thân của ngươi đâu?"
Phù Lam chỉ mèo đen: "Nó."
"Thái giám người hầu của ngươi đâu?"
"Nó."
"Tướng quân đại thần của ngươi đâu?"
"Nó."
"Mỹ nhân, phi tần của ngươi đâu?" Thích Ẩn im lặng, "Chắc sẽ không phải là con mèo này chứ!"
Phù Lam thành thật lắc đầu, "Không phải nó, là ngươi."
Thích Ẩn: "..."
Một người một yêu này, chắc chắn bị bệnh thần kinh.
Dì bảo là mẹ hắn có liên quan đến yêu ma, tính thời gian có vẻ là lúc đó, chắc liên quan đến hai tên này.
Nhưng hai người y cũng không xấu chỉ là đầu óc dở hơi thôi.
Lớn thì nghĩ mình là Hoàng đế Nam Cương, nhỏ thì tưởng mình là quân sư Nam Cương, khi hắn còn nhỏ cũng có làm chuyện này, nhưng hắn thường nghĩ mình là đại thần chuyển thế, tốt nhất là con cái của Phục Hi Nữ Oa, ở trên trời phạm sai lầm mà bị giáng chức hạ phàm, một ngày nào đó sẽ về trời làm thần tiên.
Sau đó đến học đường, phát hiện ra mười đứa nhỏ thì chín đứa nghĩ mình là đại thần thái tử.
Thích Ẩn cảm thấy mình không đặc biệt, có lúc lạc đường trong rừng gặp một cái tượng đá tạc một vị thần không biết tên.
Nhìn qua rất giống Bạch Lộc, hắn cầm gương soi mặt hươu nửa ngày, không biết tại sao càng nhìn mình lại càng thấy giống.
Về sau hắn tuyên bố mình là thần Bạch Lộc chuyển thế, nói không chừng trên thiên giới còn có thần nữ thầm mến hắn, đi theo hắn hạ phàm, ở một nơi nào đó trong nhân gian đang chờ hắn, rồi cùng tạo nên một đoạn nhân duyên đẹp đẽ.
Trẻ con, đều như vậy cả, ai cũng mơ ước mình có xuất thân cao quý, số mệnh bất phàm.
Về sau hắn từ từ hiểu ra, hắn chỉ là một phàm nhân mà thôi.
Huống hồ lại còn là một đứa trẻ ngoài giá thú, nói không chừng so với thường dân còn thấp kém hơn.
Thích Ẩn bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ vỗ vai Phù Lam, nói: "Mặc dù hai người một là yêu nhân, một là yêu miêu, dù có là gì thì cũng nên làm đến nơi đến chốn, làm việc cẩn thận.
Huynh đài, ơn cứu mạng vừa rồi không thể báo đáp, đành khuyên ngươi vài câu.
Vẫn là lời kia, cẩn thận tìm nghề mà làm, đừng suốt ngày nghĩ đông nghĩ tây, tưởng mình là Hoàng đế, thần tiên, yêu ma quỷ quái.
Bộ dạng ngươi đẹp như vậy, chỉ cần có chút tiền thì sẽ cưới được vợ.
Đi đi, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, cáo từ, sau này không gặp lại."
"Này, Thích Ẩn!" Có người ở sau lưng gọi hắn.
Thích Ẩn không kiên nhẫn được nữa, hai yêu quái thối này còn muốn cướp người nữa sao? Quay lại nhìn thì Phù Lam và mèo đen vẫn đứng im tại chỗ, người áo trắng lúc trước ở Diêu gia không nói chuyện đang ôm kiếm thản nhiên đi tới.
Thích Ẩn lúc này mới phát hiện, giọng nói kia không phải Phù Lam lẫn mèo đen mà là của bạch y nhân này.
Nguy rồi, trúng kế.
Hắn đáp lại lời gọi của tên này, tiểu tử này biết hắn mới là Thích Ẩn thật.
"Bần đạo Vân Tri, kính chào Thích tiểu sư đệ." Vân Tri cười cười với hắn, "Thích sư thúc ta từng gặp qua, ngươi và sư thúc dáng dấp rất giống nhau, nhất là gương mặt, như đúc từ một khuôn.
Ngươi có thể qua mặt tên ngốc Chiêu Nhiễm kia, nhưng không lừa được ta."
Lời này nói ra như chém đinh chặt sắt, in sâu vào lòng Thích Ẩn.
Hắn nghiêng đầu qua chỗ khác, đúng lúc nhìn qua một cây cột sơn đỏ trong đền thờ, bên trên phản chiếu lại gương mặt của hắn, mi dài đen như mực, con ngươi thăm thẳm, giống nam nhân kia sao? Hắn cảm thấy rất chán ghét, bày ra nụ cười không mặn không nhạt, nói: "Đạo trưởng không cần nói nhiều, dù sao có người muốn lên núi tiên, việc này nên từ bỏ đi, Thích Ẩn cáo từ."
"Ta không khuyên ngươi đến Vô Phương Sơn, ta chỉ thấy thất vọng thôi." Vân Tri híp mắt cười, nhìn hắn, "Lúc ta bảy tuổi gặp Thích sư thúc, sư thúc ngạo nghễ nổi trội, đứng giữa một đám đệ tử như hạc giữa bầy gà, hào quang khó giấu.
Lần này đến đây, ta nghĩ là con trai người, dù có kém hơn thì cũng không đến mức.
Chỉ là không nghĩ đến nhi tử duy nhất lại như vậy..." Vân Tri dừng lại một chút, như muốn tìm từ gì để miêu tả, cuối cùng nói, "Nhu nhược."
"..." Thích Ẩn ngước mắt nhìn gã, "Vị nhân huynh này, nếu có chuyện gì xin nói thẳng."
Vân Tri cong khóe miệng, trào phúng cười, gã lại nói: "Chiêu Nhiễm nói mẹ ngươi như vậy ngươi cũng không tức giận, mẹ ngươi ngậm đắng nuốt cay kéo ngươi lại, cuối cùng bị thủy quỷ lôi xuống.
Chiêu Nhiễm bất kính với mẹ ngươi, mà ngươi không tức giận chút nào sao?"
Thích Ẩn hít một hơi, Phù Lam bỗng nhiên mở miệng nói: "Ngươi đang khi dễ hắn sao?"
Vân Tri sửng sốt, nhìn sang phía y.
Phù Lam nói: "Nếu ngươi dám ức hiếp hắn, ta sẽ giết ngươi."
Lúc y nói lời này không có tí biểu cảm nào, như người thường nói ngươi đã ăn cơm chưa mà thôi.
Thích Ẩn bị y dọa sợ, lo lắng tên đần này sẽ làm chuyện gì đấy quái gở, vội vàng kéo y ra sau, nói với Vân Tri: "Được rồi, Vân Tri đạo trưởng, ngươi nói đúng, ta hèn nhát như vậy.
Các ngươi có mắng thế nào cũng chẳng sao, dù sao ta cứ như thế cũng không xứng với cái danh nhi tử của Thích sư thúc các ngươi.
Lần này đi đi, tha cho chúng ta."
Vân Tri nhìn hắn một hồi, khom người chắp tay, lui một bước.
Thích Ẩn kéo Phù Lam ra ngoài, mèo đen nhắm mắt đi theo sau lưng Phù Lam.
Vân Tri nhìn hai người một mèo, bỗng nhiên lại nói: "Thích Ẩn, nếu giờ ta nói trên Vô Phương Sơn đều lấy việc giễu cợt mẫu thân ngươi làm vui, nếu như có nữ tử vô tình câu dẫn đệ tử Vô Phương Sơn, lập tức bị mỉa mai là Mạnh Phù Nương, ngươi cũng chịu được sao?"
Mạnh Phù Nương là mẹ hắn, bao năm qua hắn chưa từng nghe thấy cái tên này.
Thích Ẩn dừng chân, chậm rãi quay đầu.
Trong lòng có lửa bốc lên hừng hực, nhưng càng đến lúc này Thích Ẩn lại càng không muốn động đậy.
Khi đó ngồi xổm dưới cửa nghe dì âm mưu bí mật cũng vậy, cực kỳ tức giận muốn giết người, hận không thể đi vào mắng bọn họ máu chó đầy đầu, nhưng cuối cùng hắn vẫn đi ra cửa một mình, đá mấy cục đá trên đường.
Hắn biết Vô Phương Sơn