Um tùm (nhị)
Kì lạ nhỉ, chẳng lẽ người vợ kia của Vu Úc Ly chỉ là giả thôi sao? Đang yên đang lành tự nhiên bịa ra một người vợ cho mình làm gì, sợ người khác tơ tưởng dung nhan xinh đẹp của mình à? Thích Ẩn chợt nhớ đến những bức tranh trong rương đựng sách của Vu Úc Ly, bóng ai trắng toát mơ màng, còn có tiếng khóc ai oán trong điện, trong lòng dần nảy ra một suy đoán khủng khiếp.
Vong thê trong lời của Vu Úc Ly, lẽ nào là Bạch Lộc?
Nếu vậy thì dễ hiểu rồi, bảo sao Vu Úc Ly lại cố hết sức hồi sinh Bạch Lộc, hóa ra là muốn làm cho người trong lòng sống lại.
Thích Ẩn thầm than một tiếng, sở thích kì quái gì đây, tự nhiên đi thích một con nai? Người và nai thì làm chuyện phòng the kiểu gì?
Sau khi nghĩ chuyện đó thì nhớ đến chuyện của Mạnh gia.
Dùng quan tài sắt phong ấn người, cha con Mạnh Hoài Thiện đã gặp chuyện gì ư, hóa yêu như đám yêu quỷ của Vô Phương Sơn à? Thích Ẩn muốn hỏi ý kiến Phù Lam, quay đầu sang thì thấy ca hắn vừa mới uống một chén rượu.
Thích Ẩn xách bình rượu lên, khá nhẹ, rượu bên trong đã cạn sạch.
Thích Ẩn ngạc nhiên, "Ca, huynh uống hết rồi à?"
Phù Lam ngơ ngác nói: "Tiểu Ẩn ngọt lắm, uống rất ngon."
"Nhưng huynh cũng đâu thể uống cạn bình thế được, sẽ say mất!"
Phù Lam nhắm mắt tĩnh lặng, dường như đang cảm thụ tình trạng cơ thể mình, sau đó nói: "Không say."
Nhìn kỹ y dưới ánh mặt trời, gương mặt trắng như sứ, mắt như thu thủy, thực sự không có vẻ gì là say rượu cả.
Thích Ẩn quan sát y một lúc lâu mới nói: "Không tệ nha, ca, tửu lượng của huynh khá đấy." Hắn lau miệng rồi đứng dậy, "Vậy chúng ta đến mộ phần của tổ tiên Mạnh gia xem thử."
Muốn biết vì sao cha con Mạnh Hoài Thiện chết chắc chắn phải quật mồ nghiệm thi.
Đào mộ tổ tiên người ta thật sự là quá thiếu đạo đức, nhưng tu luyện ở Phượng Hoàn Sơn quá lâu, mấy hành vi đức hạnh bình thường đã ném cho chim ăn từ lâu rồi.
Thích Ẩn tự nhiên không để ý, hắn cho tên ăn mày mặt tròn kia vài đồng, bảo gã dẫn đường.
Chuyện của Mạnh gia đã qua mười tám năm, mộ phần tổ tiên đã yên ổn từ lâu rồi.
Tên ăn mày kia tham tiền nên lập tức đồng ý.
Thích Ẩn ôm mèo khỏi đám cô nương, dẫn Phù Lam ra khỏi cửa.
Sắc trời bên ngoài đã tối, ánh trăng như một quả cầu bằng nước trắng treo trên bầu trời cao.
Vì định quật mồ nên bọn họ đi mua xẻng.
Thích Ẩn và Phù Lam mỗi người khiêng một cái, sau đó ngự kiếm ra khỏi thành.
Mộ phần của tổ tiên Mạnh gia ở trên núi Ngưu Giác cách thành mười dặm, màn đêm buông xuống, phượng vĩ xum xuê, những cây cổ thụ đổ bóng, bụi rậm thấp bé xào xạc trong gió, ánh trăng lặng lẽ trút bóng xuống tán lá, tựa như phủ một lớp sợi mỏng lên chúng.
Mồ vừa nhìn đã biết lâu rồi không có ai dọn dẹp, cỏ hoang um tùm, gió thổi vi vu.
Trời vừa mới đổ một trận mưa xong, bùn đất dưới chân nhão nhoét.
"Tiên sư, con mèo này của ngài tốt nhất nên để xa một tí." Ăn mày nói, "Người xưa đều bảo rằng khi xác chết lâu năm mà gặp mèo nhất định sẽ vùng dậy.
Huống chi con mèo này là mèo đen, không may mắn chút nào.".
truyện teen hay
"Chuyện này thì ngươi không biết rồi," Thích Ẩn rung đùi đắc ý, "Miêu gia nhà ta chính là thiên hạ đệ nhất thần miêu từ xưa đến nay.
Dù là yêu ma quỷ quái gì, chỉ cần gặp nó chắc chắn sẽ tè ra quần, dập đầu xin tha.
Phàm nhân chỉ cần ôm nó một cái, vận may phát tài, phúc thọ lưỡng toàn.
Tới đây, coi như hôm nay ngươi gặp may, cho ngươi ôm một cái.
Mèo đen meo hai tiếng tỏ vẻ đồng ý, ăn mày nửa tin nửa ngờ ôm lấy Miêu gia, vừa nhận thì tay gã nặng xuống, suýt nữa đã ôm không chắc.
"Nặng dữ." Ăn mày kinh ngạc nói.
Quật mồ của Mạnh Hoài Thiện trước, đào cả buổi trời mới đụng được tới quan tài, dùng xẻng gõ một cái, nghe có tiếng vang, đúng là sắt thật.
Cạy đinh quan tài rồi đẩy nắp quan tài ra, ở chỗ khe hở có dịch đen tanh hôi chảy ào ạt ra ngoài, tựa như bên trong quan tài có nguồn suối vậy.
Ăn mày khiếp sợ, vội kêu lên: "Mau lên, đây là nước trong quan tài đó, chắc chắn có độc!"
"Đừng có kinh hô," Thích Ẩn nói, "Cái này hoặc là dịch thi thể, hoặc là nước trong lòng đất thấm vào quan tài.
Lượng lớn như vậy, tám phần là nước trong lòng đất." Giang Nam mưa nhiều, cứ hai ba ngày là có một cơn mưa, huống chi vừa nãy cũng mới tạnh, trong quan tài không có nước mới là lạ đó.
Thích Ẩn bấm tay niệm chú mở nắp quan tài nặng trịch ra, một mùi hôi chuột chết xộc ra ngoài, Thích Ẩn suýt nữa ói sạch cơm ăn ban nãy.
Hắn che miệng mũi ló đầu qua nhìn thử, bên trong tối đen như mực, tất cả đều là dịch đen hôi thối như nước sơn, sờ thử thì có cảm giác nhờn rít ghê tởm.
Xương ngâm ở đây đã nát bấy, không nhìn được gì cả.
Nhưng dù sao thì cũng phải tới xem một cái.
Thích Ẩn cố nhịn mùi tanh tưởi lấy xương ra xem thử.
Phù Lam cởi y phục trải ở cạnh mép hố, Thích Ẩn đặt xương lên đó.
Xương hoàn toàn nát vụn, có cái đã thành tro.
Lâu như vậy rồi, cho dù là yêu quái thì hơi thở cũng tan mất.
Thích Ẩn hỏi Phù Lam: "Ca, có thể nhìn ra được là yêu hay người không?"
"Người." Phù Lam nói.
"Sao thấy được vậy?"
Phù Lam chỉ chỉ xương, "Hai trăm lẻ sáu khúc, là số xương của người."
Dưới ánh trăng xanh trắng, sắc mặt Phù Lam có gì đó không đúng.
Hai má đỏ hây hây, tựa như đánh một lớp phấn mỏng, mang đến hương vị hoa đào thoang thoảng.
Thích Ẩn có hơi lo lắng, "Ca, huynh có khó chịu chỗ nào không?"
"Có khi nào trúng độc không? Ta nghe người xưa nói, mồ có một loại hơi xác chết, người phàm không nhìn thấy, chỉ cần hít phải thì toàn thân lập tức lở loét, thất khiếu đổ máu mà chết." Ăn mày run lẩy bẩy nói.
"Thế sao ngươi dám theo đến đây?" Thích Ẩn hỏi.
"Chẳng phải có tiên sư ngài ở đây sao?" Ăn mày cười hê hê.
Thích Ẩn cạn lời, chuyển mắt sang nhìn ca hắn.
Phù Lam nhăn mày nói: "Đầu choáng váng quá."
Chẳng lẽ thật sự có hơi xác chết sao? Ngay cả ca hắn cũng mắc mưu ư? Không đúng, Thích Ẩn cúi đầu nhìn mình, có bị cũng phải là hắn bị trước, nhưng hắn lại chẳng hề hấn gì cả.
Tay dơ không thể sờ ca được, Thích Ẩn rướn mặt qua chạm vào trán Phù Lam.
Trán nóng hổi, như thể nướng được cái bánh trên đó, Thích Ẩn kêu lên: "Ca, huynh bị sốt rồi!"
Phù Lam nghiêng đầu, bộ dạng mờ mịt, bỗng nhiên y cầm tay Thích Ẩn đặt lên ngực mình.
Cơ bắp ngực y thật là rắn chắn, trái tim bên trong đang đập thình thịch, nóng bỏng đến mức như có lửa đốt lòng bàn tay.
Thích Ẩn đỏ mặt, vội rụt tay về, hỏi: "Huynh làm gì đó?"
"Tiểu Ẩn, tim đập nhanh quá," Phù Lam hỏi, "Ta yêu đệ sao? Yêu một người, sẽ khiến đầu óc người ta choáng váng sao?"
Rốt cuộc Thích Ẩn cũng hiểu được tên nhóc này bị gì rồi, hắn buồn bực nói: "Ca, huynh say rồi.
Thiêu Đao Tử tác dụng chậm, huynh say!"
Tên ăn mày quan sát hai người bọn họ, tặc lưỡi nói: "Tiên sư, quan hệ của hai người là gì vậy?"
"Chúng ta là huynh đệ khác cha khác mẹ." Thích Ẩn đáp.
Ăn mày: "..."
Ngay lúc này, bỗng nhiên dưới hố vang lên tiếng đập quan tài, mọi người giật mình một cái.
Ăn mày nhảy dựng lên vọt ra phía sau Thích Ẩn, nắm vạt áo hắn hô to: "Đập quan tài! Ngươi nghe không, đập quan tài kìa!"
Đập cái rắm, xương ở ngay bên cạnh bọn họ, lấy đâu ra đập quan tài? Thích Ẩn đứng dậy thì thấy mèo đen đang ngồi xổm trên mép quan tài, mở to đôi mắt xanh lục như ma trơi, khẽ meo một tiếng.
"Trời ơi, con mèo này làm hết hồn hà!" Ăn mày vuốt ngực mấy cái.
Chắc chắn là Miêu gia đã phát hiện gì đó, chẳng qua ở đây có người ngoài nên nó không tiện lên tiếng.
Thích Ẩn và Phù Lam qua đó, mèo đen nhảy một cái, sau đó đi một vòng quanh nắp quan tài đang dựng nghiêng.
Thích Ẩn bấm tay niệm chú, lật nắp quan tài qua đặt nằm dưới đất.
Dưới ánh trăng, nắp quan tài sắt đen như được mạ một lớp thủy ngân, mọi người tập trung nhìn, nhất thời lắp bắp kinh hãi.
Quan tài này bằng gỗ bọc sắt, mặt lưng được bọc lớp sắt, còn mặt gỗ chi chít những dấu